Những con sóng ngầm không thể nhìn được bằng mắt thường, chìm giữa nước biển, cuộn trào dưới những mỏm đá, gầm gừ, gào thét , chỉ đợi một giây phút bất cẩn là có thể nuốt chửng tất cả.
Gió biển nổi lên, mặt biển dưới bầu trời đêm không còn bình yên. Những con sóng từ xa cuộn dâng, đập lên những mỏm đá lớn, làm bắn ra ngàn vạn bọt nước. Trăng thanh sao sáng, vừa khớp với hình ảnh thơ “Vầng trăng mọc giữa biển khơi”*
*Nằm trong bài thơ “Vọng nguyệt hoài viễn” của Trương Cửu Linh.
Cố Sơ kéo thẳng Lục Bắc Thần tới bên bờ biển.
Đã có lần, cô cũng từng kéo Lục Bắc Thâm tới bên bờ biển, là giây phút khi hoàng hôn sắp buông xuống mà cảnh đêm còn chưa xuất hiện. Cả bờ biển rộng lớn vẫn còn khá yên ắng, ánh sáng nơi đường chân trời nhuộm lên bãi cát rất nhiều màu sắc. Cô liền cởi giày, đi chân trần, giẫm lên cát, sau đó vui vẻ chạy về phía tia sáng phía Tây. Cũng có thể là vén vạt váy, đuổi theo con nước thủy triều khi lên khi xuống. Trên bãi cát lưu lại bốn dấu chân, hai hàng của cô, hai hàng còn lại của Bắc Thâm.
Ban đầu bước chân vẫn còn khá quy củ, sau đó cô phi như bay, anh bèn chạy theo phía sau, đuổi theo cô, đùa nghịch, ôm lấy cô. Cuối cùng, bước chân của hai người đã chồng lên nhau. Năm ấy, đối mặt với biển lớn, Bắc Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói bên tai cô rằng: Cảm ơn em.
Cô cười, hỏi anh vì sao lại cảm ơn cô.
Anh ghé sát mặt lại gần cô, ánh mắt đậm sâu. Anh nói: Cảm ơn em đã yêu anh.
Chỉ có điều năm ấy bờ biển cuối cùng không thể lưu giữ lại quá nhiều kỷ niệm đẹp của hai người họ. Gió biển ập tới, cơn mưa lất phất kéo theo cả cái se lạnh. Anh kéo tay cô như đang chạy trốn khỏi biển khơi.
Rất nhiều lúc, Cố Sơ hoàn toàn không thích biển về đêm.
Dù trăng có sáng thế nào, nước biển vẫn đen như mực.
Đa phần biển về đêm đều khá yên bình, nhưng càng như vậy lại càng ẩn chứa nguy hiểm. Những con sóng ngầm không thể nhìn được bằng mắt thường, chìm giữa nước biển, cuộn trào dưới những mỏm đá, gầm gừ, gào thét , chỉ đợi một giây phút bất cẩn là có thể nuốt chửng tất cả.
Nhưng tối nay, gió biển thổi tung mái tóc dài của Cố Sơ. Cô giẫm chân lên bãi cát, chạy về phía những con sóng dâng trào. Là chiếc váy trắng dài, vạt váy cũng tung bay như mái tóc, để hở ra đôi chân nhỏ trắng trẻo như ngó sen, lớp băng trắng bọc quanh vết thương vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng.
Sau lưng cô là cả một mặt biển đen như mực, trên cao kia là vầng trăng sáng vằng vặc. Giữa ánh sáng và bóng tối, giữa trời đất và đại dương, hình bóng kiều diễm của Cố Sơ giống hệt như cô con gái thần Biển dưới ngòi bút của Andersen, đứng giữa muôn trùng sóng biển, hòa làm một với đất trời.
Sóng lùi đi, phủ bằng bờ cát.
Phía trước là hai hàng dấu chân của cô.
Lục Bắc Thần ở đằng sau chầm chậm đi theo, nhìn Cố Sơ đứng sát gần mặt biển. Bóng hình cô gần như bị bóng đen phía trước nuốt mất, nhưng, cũng lại giống như phát sáng, thu hút ánh nhìn của người khác giữa biển trời mênh mông.
Sóng biển như một đôi tay, dần dần vươn gần tới ngón chân cô.
Cố Sơ dừng bước, hướng về biển lớn, dốc hết sức lực, gào thét: “Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thần…”
Thanh âm ấy thậm chí còn đàn áp cả sóng lớn, vang vọng trong không gian.
Lục Bắc Thần không ngờ cô lại có hành động ấy, ngẩn người, đứng nguyên tại chỗ.
Sau khi hét tên anh về phía biển, Cố Sơ quay lại nhìn anh.
Người đàn ông đứng gần đó, phía xa xa sau lưng là những ánh đèn lấm tấm li ti, như trải đầy những vì sao, bao phủ anh trong quầng sáng hư ảo. Anh cô độc đứng sững ở đó, yên lặng nhìn cô, ánh mắt bình thản mà sâu xa. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, sáng sủa, sạch sẽ, bờ vai rộng dài đủ để chống chọi với gió biển, cả thân hình cao lớn không hề nhúc nhích.
Cô nhìn anh, trái tim cũng sục sôi như sóng biển sau lưng.
Bãi đá ngầm phía xa đang tung bọt trắng xóa.
Bắn tung tóe lên không trung.
Cố Sơ đứng bất động, nhìn anh.
Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới bước lên, dừng bước trước mặt cô.
Gió lớn lên rồi.
Mái tóc đen của cô cũng bị thổi tới rối tung, gương mặt nhỏ như vầng trăng sáng khảm vào đêm đen, nhỏ nhắn, trắng trẻo, dịu dàng. Lục Bắc Thần ngắm cô rồi giơ tay, đan từng ngón tay gầy vào mái tóc đang mặc sức tung bay của cô, cúi đầu lẩm bẩm: “Anh tình nguyện để em dắt đi, cùng em điên cuồng, cùng em đùa nghịch.”
Hơi thở của Cố Sơ trở nên dồn dập.
Anh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Nếu… anh có thể ở lại nơi này.” Ngón tay anh trượt xuống, dừng lại ở vị trí trái tim cô.
Bờ môi cô hơi run rẩy. Qua lớp áo vải chính là nhiệt độ nóng rực nơi ngón tay anh.
Sóng bất ngờ ập tới.
Thấm ướt cổ chân Cố Sơ.
Cô thảng thốt hét lên. Một giây sau, cô bị Lục Bắc Thần bế lên, sóng nhấn chìm cả mặt giày của anh.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông và mùi hương nhàn nhạt khiến Cố Sơ hơi say.
Anh bế cô tránh xa khỏi sóng biển, tới một mỏm đá yên tĩnh mới đặt cô xuống. Vách đá gồ lên chắn bớt gió biển, trở thành một bến đỗ bé nhỏ. Cô ngồi dựa vào đá, vách đá hơi lạnh. Lục Bắc Thần cũng ngồi xuống, kiểm tra xem lớp băng trên chân cô có bị ướt không.
Có mấy hạt cát rơi vào trong băng, anh nhẫn nại lần lượt lau sạch. Sau khi làm xong những việc này, anh mới ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không nói nên lời nhưng giọng điệu thì vẫn cưng chiều: “Điên rồ!”
Cố Sơ không nói gì cả, chỉ nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời.
Cô cũng cảm thấy mình điên rồi.
Nhưng ban nãy cô chỉ muốn hét tên anh, ở nơi cả trời và đất đều nghe thấy. Cô muốn gọi tên anh, muốn dùng cách thức này để nói với anh rằng, thật ra cô muốn tiếp tục bước về phía trước.
“Tại anh đã ép em thành điên, xin lỗi em.” Một lúc sau, anh nói.
Cố Sơ khẽ lắc đầu.
Lục Bắc Thần thấy vậy liền mỉm cười. Anh lại cởi giày của cô ra, giúp cô đổ cát ra ngoài.
Đôi chân trần mềm mại của cô được gác lên chân anh, cát trong giày cũng được xử lý sạch sẽ. Anh phủi hết những hạt cát dính trên mu bàn chân cô.
Ngón tay người đàn ông thô ráp, cô cảm thấy một chút ngứa ngáy.
Bất giác muốn né tránh, chân cô chống lên bụng anh.
Ngón chân có thể chạm tới những múi cơ bắp dưới lớp áo của anh.
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nắm lấy chân cô, khiến cô không động đậy được nữa nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể anh.
“Em để lại một bức thư rồi bỏ đi.” Giọng anh đầy quyến rũ: “Anh không cho phép chuyện này xảy ra.”
Trái tim Cố Sơ chợt thắt lại, cô hỏi: “Anh muốn trả thù ư?”
“Em nghĩ anh như vậy sao?”
Phải, đúng là cô nghĩ anh như vậy.
“Anh hận em.” Thanh âm Cố Sơ vẫn rất khẽ khàng, có lúc sẽ bị tiếng sóng xa xa kia nhấn chìm: “Kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt anh đã thể hiện rõ thái độ của mình. Em thường hay nghĩ, nếu anh chính là Bắc Thâm thì sẽ thế nào, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một kết luận, thì anh sẽ chỉ càng hận em hơn. Thế nên, thứ chắn giữa hai chúng ta hình như chỉ còn thù hận thôi.”
Lục Bắc Thần nhìn cô, đầu mày hơi nhíu lại.
“Giữa hai chúng ta sao có thể có tình yêu chứ?” Cố Sơ nhìn anh, sóng mắt run rẩy: “Đối với em mà nói, anh rõ ràng là một người đàn ông nguy hiểm. Anh là Bắc Thần, là người đàn ông không chút liên can tới quá khứ của em nhưng lại vì khả năng lớn nhất là Bắc Thâm mà hận em. Nhưng cho dù là như vậy, khi anh xuất hiện ở Hạ Môn, ở ngay trước mặt em, em vẫn còn tự lừa mình lừa người rằng anh quan tâm em mà, phải không? Đúng là em điên rồi, cũng nguyện tin rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh đối xử với em thật lòng. Em…”
Hôm nay cô nói năng hơi lộn xộn. Là căng thẳng? Hay thổ lộ? Cô không thể tự hỏi nội tâm mình, chỉ cảm thấy mọi thứ tối nay đều bất thường.
Dáng vẻ của Cố Sơ trông rất đáng thương, nói xong lại cúi gằm. Tóc sượt qua gò má cô, cô như một con thú nhỏ trơ trọi. Đầu mày Lục Bắc Thần đã dãn ra, trong ánh mắt vo tròn cả những đau xót.
Anh muốn giơ tay kéo cô vào lòng nhưng cô lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn anh, đôi mắt như nén lệ rơi.
Chính ánh mắt này đã khiến Lục Bắc Thần hoàn toàn tan chảy.
Anh ngồi xích lại, không kìm được lòng mình kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô. Cuối cùng, hơi thở của anh phả vào mũi cô đầy dịu dàng: “Anh không muốn buông tay, hoàn toàn vì anh rất quan tâm.”
“Anh thật sự yêu em sao?” Cô buột miệng hỏi.
Nhưng còn chưa đợi được câu trả lời của anh, cô lại lập tức lắc đầu: “Không, em như vậy quá tồi tệ rồi. Em sẽ cảm thấy bản thân thật sự đã triệt để ruồng bỏ Bắc Thâm, em…”
“Nhìn anh đây.” Lục Bắc Thần ngắt lời cô, nâng gương mặt cô lên, khẽ ra lệnh.
Cô ngước mắt, lồng ngực phập phồng.
Trán anh gần như dính sát vào trán cô: “Sau này cuộc đời em chỉ được có anh, Lục Bắc Thần, không có Lục Bắc Thâm hay người tên của người đàn ông nào khác, em nghe rõ không?”
Một sự can dự đầy bá đạo, khiến cô không còn đường lùi.
Nhưng lần này Cố Sơ vốn không định lùi bước. Cô không nói gì, sau khi anh ngừng lại, một giây sau, cô chủ động hôn lên môi anh.
Trong khoảnh khắc.
Tất cả đều ngừng lặng.
Cả tiếng gió biển vi vu.
Còn cả tiếng sóng biển đập vào mỏm đá cách đó không xa. Tất cả đều giống như đang dừng bước, cổ vũ cho hành động bạo dạn của Cố Sơ.
Có lẽ Lục Bắc Thần không ngờ cô lại có hành động ấy nên sững người.
Cô nhẹ nhàng áp môi mình lên môi anh. Cánh môi mềm nóng rẫy, thấm cả hương thơm lên môi anh.
Khi môi chạm môi, tay cô chống lên ngực anh, từng ngón tay run rẩy, dưới lòng bàn tay là những nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, nhịp này nối nhịp kia, làm rung từng mạch máu của cô. Sau đó, cô rời khỏi đôi môi anh, cũng rút tay về.
“Bắc Thần.” Cô khẽ gọi tên anh, mảnh mai, yếu mềm như một chú mèo con.
Lần này là môi cô bị hôn.
Cả cơ thể cao lớn của Lục Bắc Thần đổ nghiêng xuống, hóa bị động thành chủ động, vừa thẳng thắn vừa đầy sức mạnh. Cố Sơ không hề né tránh, ngẩng đầu đón nhận. Khi cánh tay cô dè dặt bám lên bả vai anh, anh lại dẫn dắt cô vòng tay qua cổ anh. Cô trở nên mạnh bạo, ôm chặt lấy anh.
Ánh trăng phản chiếu lên mỏm đá đôi nam nữ lãng mạn. Nụ hôn của Lục Bắc Thần càng lúc càng mãnh liệt, trở nên đầy tính công kích.
Người con gái trong lòng nhu mỳ, mềm như một nhúm mỳ được nhào nặn trong lòng anh. Bóng hai người bị gió biển đung đưa đan cài lên nhau, như dây leo quấn chặt không rời.
Bả vai hơi lạnh.
Quần áo xộc xệch.
Anh đã dùng nhiệt độ cơ thể mình để khiến cô tan chảy.
Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới buông cô ra, đôi môi lại du ngoạn bên vành tai, thì thầm: “Em biết anh nhớ em dường nào không?”
Cô cũng nhớ anh như vậy.
Đó là một nỗi nhớ như tước đoạt sinh mạng, còn dằn vặt hơn cả sự tuyệt tình hơn năm năm nay.
Cổ họng Cố Sơ hơi thít lại nhưng vẫn chủ động nép sát vào anh, ngón tay mảnh dẻ lập cập đặt lên áo sơ mi của anh.
Cúc áo của anh được cô cởi ra từng nút một.
Như có ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể.
Sự dịu dàng và chủ động trong đôi mắt cô khiến lòng anh nở hoa.