Ví dụ như, một giây trước anh vẫn còn đang thưởng thức mỹ vị, một giây sau đã có thể lập tức thay quần áo, sẵn sàng đối mặt với công việc. Khi họ tới biệt thự của Tiêu Tuyết một lần nữa, Cố Sơ nhìn đồng hồ: 10 giờ 30 phút. Những tiết tấu của đêm Thượng Hải đã bắt đầu nhưng không thuộc về nơi này. Bỏ xa sự náo nhiệt và ồn ã của những bóng ma đô thị, các ngôi biệt thự dù xa dù gần ở đây cũng đều im ắng. Nhưng xa hơn chút nữa vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng, hắt nghiêng ra ngoài từ các ô cửa sổ, không giống như nhà Tiêu Tuyết, cả một mảng tối đen như mực.
Bố mẹ Tiêu Tuyết trước nay chưa từng sống ở đây, thực tế là khi còn sống, số lần Tiêu Tuyết tới đây ở lại cũng đếm được trên đầu ngón tay. Đa phần giấc ngủ của cô ta đều ‘hiến tặng’ cho khách sạn. Cánh cửa lớn của biệt thự khóa chặt, dán hai mảnh giấy niêm phong đan chéo nhau mang một con dấu màu đỏ. Lục Bắc Thần đỗ xe trước cửa biệt thự, xuống xe, trầm mặc nhìn cánh cửa lớn. Cố Sơ cũng đi xuống theo, quan sát xung quanh rồi thở dài: “Xem ra là không vào được rồi, có thể gọi La Trì tới không?”
“Kể cả La Trì có tới cũng vẫn phải xin giấy thôi.” Lục Bắc Thần giơ tay xem giờ: “Muốn vào từ cửa chính thì phải xin giấy, đợi giấy được phê duyệt nhanh nhất cũng phải tới sáng sớm mai, quá rắc rối.”
Chỉ nghe như vậy thôi, Cố Sơ cũng cảm thấy phức tạp.
“Vậy phải làm sao?”
Lục Bắc Thần không lên tiếng, vòng ra phía sau biệt thự. Một lát sau, anh hét một tiếng: “Em qua đây!”
Xung quanh thanh vắng, giọng anh gần như còn có cả tiếng vang. Cố Sơ liếc nhìn những ngọn đèn đường bị bóng cây xung quanh che khuất ánh sáng. Chúng quả thực như những bóng ma lớn vấn vít khắp nơi, thực sự đáng sợ, cô vội vàng chạy về phía Lục Bắc Thần. Anh đã tìm ra một cánh cửa ngách, có lẽ bình thường là lối đi dành cho quản gia hoặc người giúp việc. Đừng tưởng nhà họ Tiêu là nhà giàu mới nổi, thế mà vẫn học được bộ quy tắc ứng xử của xã hội thượng lưu cực nhanh. Cánh cửa ngách này có lẽ đã lâu lắm rồi không ai quét dọn, dây thường xuân và hoa bìm bìm leo đầy, nếu không nhìn kỹ vốn dĩ sẽ không để ý.
Cố Sơ đưa mắt nhìn cánh cửa rồi lại nhìn sang Lục Bắc Thần, thầm nghĩ sao anh lại quen thuộc nơi này đến vậy? Dường như Lục Bắc Thần nhìn thấu suy nghĩ của cô, thản nhiên nói một câu: “Phàm là biệt thự dù ít dù nhiều cũng sẽ để lại cửa sau.” Nói tới đây anh nhướng mày: “Em không thể nào không biết.”
“Nhà chúng tôi trước đây không khác người như vậy.” Cô đáp một câu.
Nhà họ Cố chắc đã là gia đình có danh tiếng đẹp nhất trong giới người giúp việc. Bố mẹ cô đối xử với người làm rất tốt. Khi nhà họ Cố suy sụp, quản gia và tất cả người giúp việc, người làm vườn trong nhà mãi vẫn không chịu rời đi, điều càng khiến họ ấm lòng là ai nấy đều muốn tự bỏ tiền túi giúp nhà họ Cố vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng tiếc là món nợ của nhà họ Cố quá lớn, đến bố của cô cũng không còn khả năng xoay chuyển, huống hồ là đám người làm chỉ biết trông vào đồng lương.
Dưới ánh trăng, sắc mặt cô có phần bi thương, cô cụp mắt xuống, khẽ cắn môi. Lục Bắc Thần nhìn cô, biết câu nói vô tâm ban nãy đã đâm trúng vào tâm trạng của cô. Anh khẽ thở dài, nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào, đành dồn sự chú ý lên khóa cửa.
Một ổ khóa nhỏ đã loang lổ mấy vết gỉ được treo trên cửa, giống như người trông coi cô độc cuối cùng của cả căn biệt thự này.
Lục Bắc Thần từ bên cạnh tìm được một sợi dây kẽm cũng đã gỉ, bẻ cong, bẻ qua bẻ lại mấy cái. Cố Sơ thấy vậy kỳ lạ hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
“Cạy khóa.”
“Hả?”
Lục Bắc Thần tảng lờ vẻ kinh hoàng tột độ của cô, sợi dây kẽm được chọc vào trong mắt khóa, sắt gỉ và sắt gỉ va chạm tạo thành những tiếng cọ sát nhức nhối. Cố Sơ đang định bịt tai lại thì bỗng nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, khóa đã được mở ra. Cô tròn mắt, lần đầu tiên nói với anh bằng giọng ngưỡng mộ: “Lợi hại thật!”
“Trên đời này không có cánh cửa nào có thể ngăn cản tôi.” Anh đẩy cửa ngách ra.
Nó phát ra một âm thanh chói tai, động tĩnh của tấm kim loại đã gỉ trở nên giòn tan trong một đêm như thế này. Cố Sơ ghét nghe thấy âm thanh này. Cô dụi dụi tai, nhìn theo bóng anh, bị đánh bại bởi dáng vẻ kiêu ngạo như một con chim công cao lớn của anh. Nhưng mà lời anh nói vẫn khiến cô hoang mang. Nếu anh thật sự rất giỏi mở khóa, vậy thì nơi cô ở…
Đang mải nghĩ thì cô nghe thấy Lục Bắc Thần bổ sung một câu: “À đúng rồi, bao gồm cả cửa nhà em.”
Khi anh dứt lời, đúng lúc có một cơn gió đêm lùa vào, hơi lạnh, kích thích khiến Cố Sơ rùng mình một cái. Bị anh nhìn thấy, anh bèn cười nham hiểm: “Nếu tôi muốn giở trò với em thì bất kỳ lúc nào cũng có thể đột nhập vào nhà.”
“Anh dám!”
“Có gì mà không dám?” Anh hỏi ngược lại.
Cố Sơ chẳng hơi đâu đốp chát với anh, va mạnh vào người anh một cái rồi đi lên trước. Lục Bắc Thần bật cười sau lưng, thanh âm không hề nhỏ.
Tới biệt thự của Tiêu Tuyết phải vượt qua muôn vàn khó khăn trắc trở.
Cũng may bây giờ là một căn nhà bỏ không, nếu không với cảnh tượng hiện giờ Lục Bắc Thần tay không leo lên tầng hai như lúc này đây, chắc chắn sẽ bị cáo buộc với tội danh đột nhập nhà dân trái phép mất thôi.
Phòng ngủ của Tiêu Tuyết ở tầng hai, hướng thẳng ra vườn hoa. Cửa tầng một bị khóa chặt, Lục Bắc Thần không rảnh tìm công cụ cạy khóa lần nữa, thẳng thừng tìm chỗ đặt chân để leo lên tầng hai. Động tác leo trèo của anh cực nhanh, chưa đầy hai phút đã nhảy được vào trong ô cửa sổ mở hé của phòng ngủ, khiến Cố Sơ nhìn cũng phải thán phục.
Chẳng mấy chốc, khóa cửa tầng một đã được anh mở ra từ phía trong. Cô chuồn vào trong, anh lại tiện tay khóa cửa lại, giữ nguyên trạng thái ban đầu. Hai người rảo bước lên tầng hai, đi vào phòng ngủ. Diện tích của phòng ngủ lớn đến xa hoa, độ lớn đủ chứa ba chiếc giường. Ban ngày, Cố Sơ đã vào đây nhưng lúc đó đông người nên không cảm thấy gì, bây giờ mới cảm thấy hoang vắng đến kinh người. Bên ngoài khung cửa sổ sát sàn như được vấy mực, chỉ còn ánh trăng yếu ớt miễn cường len qua tầng mây, để lại những tia sáng cực kỳ mơ hồ. Trong phòng ngủ ngoài những bức tranh quái dị treo đầy tường, còn cả một chiếc tủ dài ngang tường.
Ban ngày Lục Bắc Thần cũng đã xem qua tủ còn Cố Sơ chỉ mải nhìn tranh. Bây giờ cô lại cảm thấy khá kỳ lạ, Tiêu Tuyết có một phòng để quần áo to đến khó tin, vì sao cứ nhất quyết phải để tủ trong phòng mình? Lần lượt mở ra xem, toàn bộ đều là những dụng cụ vẽ, sau cánh cửa tủ thứ hai có treo mấy chiếc áo khoác, có lẽ Tiêu Tuyết mặc những lúc vẽ tranh. Khi cô định mở cánh tủ cuối cùng thì Lục Bắc Thần đứng dựa bên tường hỏi cô: “Em thấy bức tranh này kỳ lạ phải không?”
Bàn tay đã kéo cánh tủ ra nhanh chóng rút về. Cô bước lên, nhìn bức tranh đang được treo trên bức tường đối diện với chiếc giường lớn giữa phòng bằng ánh trăng, rồi gật đầu.
Tất cả các bức tranh trong phòng đều có phần chú trọng ý niệm, chỉ có bức tranh này là ngoại lệ.
Trong tranh là một người con gái dắt một con chó, dạo bước trên con đường nhỏ nở đầy hoa bỉ ngạn. Bầu trời màu trắng, trắng đến khiếp đảm, người con gái có một thân hình lả lướt, mái tóc dài đen nhánh bay lên trong gió, đuôi tóc quấn theo một cánh hoa bỉ ngạn. Chiếc váy trên người là sự tổng hợp của rất nhiều màu sắc, nhiều đến chói mắt. Còn một con chó màu đen, trên cổ con chó đeo một chiếc chuông màu tím, sợi dây dắt chú chó nhỏ cũng được vẽ đầy những chiếc chuông tím.
Nội dung của bức tranh rất thanh nhàn, nhưng màu sắc có phần quỷ dị.
Lục Bắc Thần nhìn chăm chú bức tranh rất lâu sau đó hỏi cô: “Kỳ lạ chỗ nào?”
Thật ra Cố Sơ cũng không thể nói rõ lạ chỗ nào nhưng khi đã xem hết tranh trong nhà Tiêu Tuyết một lượt thì chỉ có bức này gây ấn tượng sâu đậm nhất với cô. Không hiểu sao, mỗi lần nhớ về nó, cô lại cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô suy tư rất lâu rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy ngụ ý của bức tranh này rất đáng sợ. Một người con gái dắt theo chú chó đi giữa hoa bỉ ngạn. Hoa bỉ ngạn là loài hoa của địa ngục, điều đó có nghĩa là cô ấy đang trên đường hướng tới địa ngục?” Cô kiễng chân, chỉ vào bầu trời trong bức tranh: “Nhưng chỗ này lại trắng toát, không phải là màu trắng đơn thuần mà hơi xanh, màu bình thường không thể pha được sắc này.”
Lục Bắc Thần lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin cầm tay kiểu nhỏ, soi lên bức tranh. Có ánh sáng soi chiếu, cả bức tranh như sống dậy, con người ấy, con chó ấy, thậm chí cả sắc hoa bỉ ngạn kia cũng có ánh xanh mơ hồ. Sau một hồi suy ngẫm, anh cẩn thận tháo bức tranh xuống.
Cố Sơ cầm đen pin soi sáng cho anh. Anh tháo chiếc kẹp đằng sau khung tranh ra, cẩn thận lấy tờ tranh ra. Lúc này nhìn Cố Sơ mới phát hiện có manh mối. Bức tranh này sở dĩ lập thể là vì hình người, chó và hoa bỉ ngạn cùng với mặt giấy không cùng trên một mặt phẳng, nó hơi lồi lên, hình thành một bức tranh nổi.
Đến cả chiếc chuông trên người con chó nếu sờ kỹ lên cũng đều nổi rõ.
Lục Bắc Thần không cho phép cô giơ tay sờ vào tranh nữa. Anh lại lấy từ trong túi ra hai đôi găng tay cao su, đưa cho cô một đôi. Sau khi đeo xong, anh lấy hộp dụng cụ đơn giản ra, lấy một cái kẹp, gắp một chiếc chuông nằm trên sợi dây dắt chó ra và nói: “Túi đựng vật chứng!”
Cố Sơ vội vàng đưa chiếc túi nhỏ bên cạnh cho anh. Anh đặt chiếc chuông vào đó sau đó lại dùng một con dao cực mỏng lấy một lớp màu bên trên. Cố Sơ lại chuẩn bị một chiếc túi khác. Cứ như vậy, Lục Bắc Thần lấy được một số mẫu vật vào túi, rồi lại thận trọng đặt bức tranh trở về tường.
“Vì sao không mang thẳng tới cho La Trì?” Cố Sơ không hiểu.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm bức tranh, nói với vẻ suy tư: “Có lẽ nó còn một công dụng lớn hơn.”
Cố Sơ nghe xong câu ấy lại càng ù ù cạc cạc. Lục Bắc Thần không giải thích nhiều. Anh vừa tháo găng tay ra thì bỗng nhiên kéo người cô lại.
“Anh…”
“Suỵt!” Lục Bắc Thần ra hiệu cho cô lặng im.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Cố Sơ cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng động. Hình như… có người đang lên gác. Cô đột ngột mở tròn mắt. Lục Bắc Thần chỉ tay vào chiếc đèn pin cô đang cầm, cô lập tức tắt đi. Chiếc đèn pin dạng nhỏ tuy ánh sáng không quá rõ nhưng vừa tắt đi, cả căn phòng lại càng trở nên u ám.
Tiếng bước chân bắt đầu trở nên rõ nét.
Tuy rằng đã cố gắng đi thật khẽ khàng nhưng vẫn nghe được, nó càng lúc càng gần.
Ban đầu Cố Sơ còn tưởng là mẹ Tiêu Tuyết, còn nghĩ bụng nếu bắt gặp thì phải giải thích với bà ấy ra sao. Tuy rằng họ là những người giúp đỡ cảnh sát phá án nhưng nghiêm túc mà nói, họ vẫn là những cá nhân độc lập, nhóm độc lập. Nửa đêm nửa hôm đột nhập vào đây nói kiểu gì cũng không ổn. Nhưng về sau cô đã phủ định suy nghĩ này. Nếu là người nhà, ai lại dè dặt như vậy? Ai lại không bật cả đèn?
Nghĩ tới điểm này, Cố Sơ bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Vì cô nghe thấy tiếng bước chân kia đã sắp đi tới cửa phòng ngủ rồi. Tim cô thắt lại, một giây sau cô bị Lục Bắc Thần kéo tới một bên tủ. Là cánh cửa tủ cuối cùng. Nó được Lục Bắc Thần mở ra, sau đó lập tức đẩy cô vào trong. Anh cũng chui vào. Khoảnh khắc cánh cửa đóng sập lại, Cố Sơ nhạy cảm nghe được tiếng bước chân kia đã dừng lại trước cửa phòng.
Trong ngăn tủ.
Một phần ba số cửa tủ được thiết kế dạng cửa chớp, ánh sáng bên ngoài có thể lọt vào. Người bên trong ít nhiều có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Sau khi tầm nhìn được thích ứng, Cố Sơ mới để ý tới những thứ để trong tủ. Chúng được treo la liệt, đủ các loại đồ nhưng Cố Sơ chẳng gọi được tên thứ nào.
Nhưng vừa hay có thể che khuất chúng.
Bên ngoài không có động tĩnh.
Đương nhiên Cố Sơ không dám đẩy cửa bước ra. Con ngươi của cô đảo một vòng, trên đỉnh đầu có một thứ như roi ngựa quật vào mặt cô. Cô nghiêng đầu, kéo nó xuống: “Sao lại có thứ này?”
“Em biết?” Giọng Lục Bắc Thần cực khẽ, thì thầm bên tai cô.
Trong tủ chất đống đồ khiến cho diện tích dành cho bọn họ cực kỳ bé hẹp. Cô chỉ còn cách dựa sát vào vách tủ còn Lục Bắc Thần dựa vào cô. Cứ như vậy, hơi thở của hai người đan cài vào nhau trong không gian này, nhất thời khiến người ta ngẩn ngơ. Dĩ nhiên cô không biết nhưng cũng không muốn anh lúc nào cũng bày ra bộ mặt giáo sư bèn hạ thấp giọng nói: “Thì là một chiếc roi.”
“Nói chính xác hơn là roi tình dục hoặc còn có tên là roi ngược đãi tình dục.”
Ợ…
Cố Sơ lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng.
“Còn cả mấy dụng cụ xung quanh em nữa, có cần tôi giải thích lần lượt cho em biết không?” Lục Bắc Thần nói, cánh tay đã vòng qua, ôm lấy eo cô.
“Không cần.” Cô sốt sắng nói.
Lục Bắc Thần cười, gần như ghé sát vào môi cô: “Nhỏ tiếng thôi!”
Cô muốn nhỏ tiếng chứ nhưng tim đang đập rất mạnh.
“Sao Tiêu Tuyết lại có mấy thứ này?”
Lục Bắc Thần nhướng mày: “Em hỏi tôi? Tôi đâu có dùng với cô ta.”
“Anh thành thạo mấy thứ này như vậy, ai không biết lại tưởng anh có sở thích về mảng này.” Cố Sơ hừ khẽ.
Lục Bắc Thần càng tiến sát gần cô: “Sở thích của tôi có bình thường hay không, em còn không rõ sao?”
Cố Sơ phẫn nộ lườm anh, khẽ nhúc nhích.
Gương mặt Lục Bắc Thần méo xệch, vùi đầu vào cổ cô, lẩm bẩm: “Em mà còn động đậy nữa là nguy hiểm đấy.”
Cô lập tức ngồi im.
Anh mím môi. Khi cơ thể dính sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của anh, hơn thế, cô còn cảm thấy mình bị cọ rất đau.
Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó mở ra, bước chân kia tiến lại gần.
Tim Cố Sơ nhảy vọt lên. Cô thở dốc một tiếng, Lục Bắc Thần giơ tay bịt miệng cô lại, cả người cũng trở nên cảnh giác.
Tiếng bước chân đang dịch chuyển từng chút một, như bước đi của ma quỷ.
Cảm giác này rất ghê rợn. Một đêm tối như hũ nút, một kẻ không biết là người hay ma đột ngột xuất hiện trong một ngôi biệt thự gần như bỏ hoang. Cánh cửa tủ đầu tiên bị mở ra, phát ra những tiếng cót két khe khẽ.
Cố Sơ rùng mình, bàn tay đặt hai bên đã cuộn chặt lại. Nếu không có Lục Bắc Thần bịt miệng cô, tiếng hàm răng của cô chắc chắn sẽ va vào nhau lập cập. Qua khe hở, không thể nhìn thấy bộ dạng của kẻ đó, chỉ có thể nghe được hắn ta đang tìm kiếm gì đó. Cô sắp ngạt thở tới nơi bèn vỗ vỗ vào tay Lục Bắc Thần.
Anh buông tay xuống. Cô ghé sát vào tai anh: “Có thể là ai?”
“Ma…” Lục Bắc Thần nói với cô bằng khẩu hình miệng.
Cô chết đứng, cả người run cầm cập.
Lục Bắc Thần mím môi cười, không phát ra tiếng. Cố Sơ thấy anh cố tình trêu chọc, tức giận giơ nắm đấm lên. Lục Bắc Thần lập tức chỉ ra bên ngoài, tỏ ý bảo cô không được gây ra tiếng động. Cô nén giận, hạ nắm đấm xuống. Cánh cửa tủ thứ hai lại được mở ra, ngay sau đó là cánh thứ ba…
Ban nãy Cố Sơ nhìn rất rõ, tổng cộng có năm cánh cửa. Kẻ lén lút chui vào này không lẽ định mở lần lượt từng cánh một? Như vậy thì chẳng phải họ sẽ bị lộ sao? Hơn nữa còn chẳng biết đối phương như thế nào.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của cô, thấy môi cô run run vì sợ hãi, anh lại cười, đè ngón cái lên đó. Cô cảm thấy một nguồn ấm áp, ngước mắt lên nhìn anh. Ánh mắt anh sáng rực lên trong đêm tối, như một vì sao lấp lánh.
Cô đang sợ hãi.
Ngón tay của anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi ấy.
Nhất thời anh động lòng trắc ẩn. Sợi dây ấy như bị thứ gì cắt đứt, có chút thương tiếc, xót xa.
Anh muốn thương yêu cô, chỉ thương yêu một mình cô thôi.
Thế nên khi cánh cửa thứ tư bị mở ra, Lục Bắc Thần cũng cúi đầu xuống đúng vào lúc tiếng mở cửa át đi tất cả. Môi anh khóa tìm tới môi cô không chút nhầm lẫn. Anh giơ một tay lên, giữ chặt lấy đầu cô.
Hơi thở của người đàn ông áp sát.
Len lỏi vào trong hô hấp của cô.
Cô không ngờ rằng anh lại hôn cô vào lúc này. Đầu tiên cô sững sờ, sau đó giãy giụa. Môi Lục Bắc Thần di chuyển tới bên tai cô, thấp giọng quát: “Em mà động, thì mấy thứ đồ chơi bát nháo này sẽ rung lên, sẽ lập tức bị phát hiện.”
Anh nói không sai, cô lập tức không dám nữa.
Nhưng hậu quả của việc ngồi im là khiến anh càng thêm bạo dạn.
Nụ hôn của anh, bàn tay của anh như mọc đôi chân, một lần nữa miên man tới môi cô sau đó tới cằm.
Người đó đang lật tung ngăn tủ thứ tư lên, có chút bực dọc.
Còn nụ hôn của Lục Bắc Thần tuy không nhanh không chậm nhưng hô hấp vẫn rất gấp gấp.
Hai tay cô chống lên ngực anh, nhịp tim anh làm rung lòng bàn tay cô.
Sức chú ý bị hấp dẫn, người đó rốt cuộc đã lục được gì trong tủ cô không rõ nữa, điều duy nhất cảm thấy là một luồng khí nóng đang bốc cao. Là nhiệt độ của anh làm nóng cô, trong cái căng thẳng lại có thêm sự phập phồng, thấp thỏm. Người kia càng ra sức lật, bàn tay của Lục Bắc Thần càng bỏng rẫy.
Vòng eo hơi lạnh tan chảy dưới nhiệt độ của anh.
Cô nghĩ tới dây bìm bìm leo trên cánh cửa ngách, lúc này đây hình như nó đang bò lên người cô một cách chậm rãi. Sau đó nó nở hoa, mỗi một bông hoa đều mang theo hơi nóng, nhẹ nhàng quấn lấy mái tóc cô, cổ cô sau đó làm nổ tung cúc áo cô, di chuyển nơi xương quai xanh của cô.
Còn có đóa hoa hầm hập men theo eo cô từ từ đi lên. Nó bám riết lấy ngực cô, lưng cô, cả gò má cũng bỗng chốc nóng bừng.
Khi cánh cửa cuối cùng được kéo ra, cô nghe thấy tiếng cúc áo ngực bị mở tung, khẽ khàng.
Hoa leo dần lên, cả người cô run rẩy.
Trước mắt có cả một đống đồ lộn xộn che khuất, người bên ngoài không nhìn được họ, họ cũng không nhìn được người bên ngoài. Cố Sơ vừa hoang mang vừa sợ hãi, nhưng người đàn ông bên mình thì vẫn triền miên những nhiệt độ không tên, áp chặt lấy cô, hôn cô.
Cô không dám nhúc nhích, lại không thể đẩy anh ra để kéo quần áo của mình lên.
Chỉ còn cách để mặc anh bừa bãi.
Cả người cô như lửa đốt, đóa hoa kia lan tới tận nơi sâu nhất trong cơ thể.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lục Bắc Thần mới buông cô ra. Cô vừa tức vừa xấu hổ, đẩy anh ra rồi nhìn qua khe chớp. Tiếc là ánh sáng quá tối không thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy động tĩnh. Chẳng biết người đó đang lần sờ thứ gì, hình như lại mở cánh cửa thứ tư ra, giá treo quần áo vang lên tiếng lạch cạch. Eo cô bị Lục Bắc Thần ôm lấy từ phía sau, tư thế vô cùng ám muội.
Cô co rụt lại.
Anh thì cười cười cọ sát vào cô, bờ môi mon men tới.
“Đừng…” Cô quay đầu lườm anh, ra sức lắc đầu.
Lục Bắc Thần cong môi cười gian xảo.
Cô bèn ngồi thẳng dậy, gần như van vỉ: “Xin anh đấy!”
Lục Bắc Thần ôm cô, nhìn vào mắt cô từ đầu tới cuối. Một lúc sau, anh lại hôn cô. Đúng vào lúc cô tưởng anh sẽ tiếp tục thì anh lại thả cô như một quân tử. Cố Sơ thở phào, hơi cách xa anh một chút, chỉnh sửa lại trang phục lộn xộn. Anh quan sát cô, không rời một khắc.
Căn phòng im ắng, kẻ đó đã đi rồi.
Cố Sơ vội vàng đẩy cửa ra, thấy trong phòng không còn ai, cô quay đầu trừng mắt: “Đều tại anh!”
Từ giờ phút này trở đi, cô chắc chắn không tin Lục Bắc Thần chuyên chú với công việc đến mức nào nữa.
Lục Bắc Thần cười cười không nói gì, mở từng cánh cửa tủ ra xem. Khi mở cánh cửa thứ tư mới uể oải nói: “Hắn ta lấy một cái áo choàng.”
“Lấy áo choàng làm gì?” Cố Sơ không hiểu.
Lục Bắc Thần nhìn quanh rồi hất cằm về phía tường: “Gói bức tranh đi.”
Cố Sơ quay phắt lại, lúc này mới phát hiện bức tranh đã biến mất.
“Còn không đuổi theo?” Cô kinh ngạc.
Nhưng Lục Bắc Thần lại ngồi xuống sofa: “Đuổi gì chứ?”
“Kẻ đó.” Cố Sơ sốt ruột: “Tôi đã nói bức tranh đó nhất định có vấn đề mà. Anh xem, giờ bị cướp đi rồi.”
“Kẻ cướp tranh không phải Thường Quân thì chính là Lưu Kế Cường, có gì mà phải đuổi.”
Lúc này Cố Sơ mới bừng tỉnh. Phải rồi, những người khác cũng chẳng có gì đáng ngờ. Nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng: “Lẽ nào không thể là người khác?”
“Vậy thì phải xem xem rốt cuộc nó có điểm gì đặc biệt đã.” Lục Bắc Thần đứng dậy, mở rộng vòng tay, lập tức ôm chặt lấy cô, hít sâu mùi hương trên người cô, vô lại cất lời: “Rất muốn có em thêm một lần nữa.”
Một giây sau anh bị Cố Sơ đẩy ra, cô quay người bỏ đi.
Lục Bắc Thần mím môi cười khẽ: “Này, trợ lý phải xách túi đấy.”
Cố Sơ mặc kệ.
Anh bật cười xách túi, đi theo ra ngoài…
***
Khi về tới bến Thượng Hải thì đã gần một giờ sáng.
Cố Sơ nằm bò trên giường, vẽ lại bức tranh kia theo trí nhớ của mình, nhìn nó rất lâu, nghĩ kiểu gì cũng không ra. Bỗng nhiên, cô thính tai nghe thấy có tiếng mở cửa phòng tắm. Cô giật mình, tắt đèn với tốc độ nhanh nhất, đặt cuốn sổ qua một bên rồi kéo chăn lên, cuộn người lại kín mít.
Cô cảm thấy với ‘ý chí’ của Lục Bắc Thần, cánh cửa này không thể ngăn nổi.
Nhớ lại những chuyện anh làm với cô trong tủ nhà Tiêu Tuyết hôm nay, ngoài xấu hổ ra thì phần nhiều là phẫn nộ.
Quả nhiên, cửa phòng bị mở ra.
Cố Sơ kinh hoàng, thầm mắng anh là kẻ tiểu nhân. Cô đã khóa trái cửa phòng rồi, anh vẫn đường hoàng đi vào, thật quá đáng.
Nhắm chặt mắt lại, cô thầm cầu khấn anh chỉ vào nhìn thôi, sẽ không làm gì cô, hoặc là thấy cô ngủ rồi anh sẽ mất hứng bỏ đi.
Nhưng chắc là ông trời quá mệt nên lời cầu nguyện của cô không linh nghiệm.
Một bên giường hơn lún xuống.
Ngay sau đó, cơ thể của người đàn ông dính sát lại.
Cánh tay rắn chắc vòng qua, lồng ngực nóng rẫy áp vào lưng cô. Cô cảm nhận rất sâu sắc.