Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Q.3 - Chương 137 - Về Anh, Về Một Thành Phố

Trước Sau

break
Cũng giống như bông hoa Cách Tang trong tay em vậy, thật ra bông hoa nào cũng có thể mang tới cho em hạnh phúc…

Có người say xe, có người say sóng, có người say máy bay. Còn Hứa Đồng… say ngựa.

Mỗi lần tới thảo nguyên, khi các cô gái, chàng trai trong công ty đều hưng phấn cưỡi ngựa vút bay trên thảo nguyên, cô luôn đứng từ xa ngưỡng mộ. Hồi cô còn rất nhỏ, gia đình cô và gia đình Cố Sơ cùng tới một nông trường ở nước ngoài chơi. Cố Sơ nhìn thấy ngựa rất phấn khích nhưng thấp bé nên không với tới được ngựa, thế là thẳng thừng kéo đuôi. Lúc vó ngựa giương cao, cô vô thức bảo vệ Cố Sơ. Ngựa ở nông trại dẫu sao cũng đã trải qua huấn luyện, tính tình cũng tương đối ôn hòa. Cái vó ngựa ấy cuối cùng cũng hạ xuống đất nhưng bóng đen tâm lý cũng đã lưu lại từ đó.

Khoảnh khắc bị Thịnh Thiên Vỹ thẳng thừng bế lên lưng ngựa, cô bỗng cảm thấy rời xa mặt đất quá cao, đầu óc bỗng chốc quay cuồng, choáng váng, hai con mắt chỉ tức không cùng nằm trên một đường thẳng. Ngựa phi với tốc độ cực nhanh, cánh tay Thịnh Thiên Vỹ ôm chặt lấy cô. Vì sợ hãi, sống lưng của cô chỉ có thể dựa sát vào Thịnh Thiên Vỹ. Hơi thở của người đàn ông pha trộn cùng hơi thở của cô, nguồn sức mạnh nơi lồng ngực rất nguyên thủy, rắn chắc.

Chiếc vali hành lý kia bị vứt trơ trọi trên thảo nguyên. Nó mang màu đen tuyền, cực kỳ không hợp với diện mạo đa màu đa sắc trên thảo nguyên. Trong lúc Hứa Đồng vẫn còn đang nhung nhớ chiếc vali kia, Thịnh Thiên Vỹ bèn để lại một câu bên tai cô: “Tôi sẽ bảo cho người đi lấy!”

Cô không biết Thịnh Thiên Vỹ muốn đưa cô đi đâu. Cả một thảo nguyên mênh mông rộng lớn, phương hướng duy nhất để tham khảo chỉ có thể là nhìn mặt trời, thế nhưng cô vẫn lạc lối, không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc. Từng đoàn cừu như từng chuỗi hạt trân châu từ chân trời rơi xuống, con nào con nấy trông cũng giống nhau như đúc, khiến mắt mũi cô hoa cả lên.

Sau cùng, cô chỉ còn cách nhìn xuống một bàn tay đang nắm lấy dây cương của người đàn ông. Lần đầu tiên cô cảm thấy, những khớp xương trên tay anh thật rõ ràng, bàn tay rộng lớn mà rắn rỏi.

Lưng ngựa như một con tàu tròng trành ngả nghiêng mà sàn tàu duy nhất chính là vòm ngực của Thịnh Thiên Vỹ.

Cứ như vậy, anh đưa cô tới bên kia thảo nguyên. Hứa Đồng cho rằng cũng giống nhau cả thôi, ai ngờ anh giơ tay lên chỉ về phía xa xa, bảo cô nhìn qua. Hứa Đồng làm theo, chỉ một cái liếc mắt này đã đủ khiến cô chấn động. Đây là một thảo nguyên có độ dốc rất lớn. Họ đứng trên đỉnh sườn dốc ấy, có thể ôm trọn vào trong tầm mắt toàn bộ cảnh đẹp của thảo nguyên xa xa.

Trời vừa sáng, mặt trời vừa mọc vẫn mang một sắc đỏ rực hiền dịu, không nhức mắt, vừa đủ để có thể nhìn thẳng. Nó đã chọc thủng tầng mây, pha lẫn cùng vệt đen cuối cùng nơi đường chân trời, trở thành một màu tím bắt mắt, sau đó từ từ lan rộng ra. Màu tím ấy trở thành những sợi màu nhạt nhòa, cả bầu trời đều đang dần dần được rọi sáng.

Ở đây còn có thể nhìn thấy những dân du mục nguyên sinh hiếm gặp. Họ dậy rất sớm, đuổi đàn cừu gặm cỏ. Ánh sáng tím mỏng tang trải đều trên bộ lông cừu trắng toát. Vì khoảng cách khá xa, những con cừu ấy di chuyển rất chậm chạp, thoạt nhìn giống như được khảm vào trong bức tranh, như mơ như thật. Có cơn gió thổi qua, những ngọn cỏ khẽ oằn mình. Có những lều chiên lác đác, chẳng biết cờ nhà ai đang bay, đủ các sắc màu sặc sỡ trông rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên Hứa Đồng ngắm nhìn thảo nguyên từ trên cao, tất cả đều rất tự nhiên, tất cả đều nguyên sơ, đáng yêu.

Mặt trời chẳng mấy chốc đã chói chang.

Thảo nguyên cuối cùng cũng bừng tỉnh giấc, không còn yên tĩnh và lười biếng như ban nãy nữa.

Đàn cừu đông thêm, ngựa cũng đông thêm, tầm mắt gần đó bỗng trở nên náo nhiệt. Vì có ánh sáng, những bông hoa ẩn mình giữa vạt cỏ đều được nhìn thấy rõ ràng. Đó là cả một miền hoa Cách Tang, màu hồng màu trắng, nở đầy cả thảo nguyên xanh. Hứa Đồng chỉ mới được nhìn thấy loài hoa tượng trưng cho hạnh phúc này trên cao nguyên, không ngờ ở đây cũng có thể bắt gặp.

Thịnh Thiên Vỹ giơ dây cương, con ngựa bên dưới lại vọt ra ngoài. Cô hơi dựa lưng về sau làm cho Thịnh Thiên Vỹ bật cười sảng khoái.

Anh thúc ngựa chạy tới gần hoa Cách Tang rồi lại ghìm dây cương để ngựa dừng bước. Anh nhảy xuống, rồi đưa tay về phía cô. Hứa Đồng cúi xuống nhìn khoảng cách còn xa mặt đất, chân hơi mềm ra. Anh chỉ mỉm cười động viên, bàn tay lớn từ đầu tới cuối vẫn hướng về phía cô. Cô hít sâu một hơi, đưa tay cho anh.

Khẽ dùng sức, chân cô khi giẫm xuống cỏ hơi hẫng một chút, Thịnh Thiên Vỹ liền theo đà ôm chặt lấy cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm sáng sủa sạch sẽ của anh, chẳng hiểu sao trái tim bỗng đập ‘thịch’ một tiếng.

Thịnh Thiên Vỹ của hôm nay có phần đứng đắn. Anh thả cô ra, quay người ngắt cho cô một bông hoa Cách Tang. Hứa Đồng đón lấy, nhìn anh vẻ nghi hoặc.

“Trên đời này không phải chỉ có mình Niên Bách Ngạn.” Anh khẽ nói: “Cũng giống như bông hoa Cách Tang trong tay em vậy, thật ra bông hoa nào cũng có thể mang tới cho em hạnh phúc.”

Hứa Đồng ngẩn người nhìn anh, còn anh đứng ngược chiều ánh sáng, mỉm cười đối mặt với cô, đôi mắt anh dường như cũng nhuộm cả sắc màu hoa Cách Tang.

Khoảnh khắc này cô mới biết thì ra tâm tư của mình lộ liễu đến vậy, tới mức ngay cả một người đàn ông trông có vẻ tùy tiện cũng có thể nhận ra. Cô không phản bác điều gì, chỉ lặng lẽ vân vê bông hoa trong tay, rồi nhìn nó theo gió bay xa. Ngày hôm nay, cô không vội vã rời đi mà chầm chậm đi vào miền hoa Cách Tang ấy, càng đi càng xa.

Thịnh Thiên Vỹ không đi theo. Anh đứng nguyên tại chỗ, ở bên cạnh ngựa, ánh mắt vẫn dõi theo Hứa Đồng. Khi cô quay đầu nhìn về phía anh, khóe môi anh nở một nụ cười dịu dàng.

Một buổi sáng yên bình, xa hơn nữa là tiếng ngựa hí vang.

Có khói bếp, có mùi sữa, đây chính là hương vị của thảo nguyên buổi sớm mai.

Thịnh Thiên Vỹ cảm thấy lòng mình đầy ắp. Sự thanh thản vào giờ phút này còn tuyệt vời hơn cả khi thành công trong sự nghiệp.

Nhưng, một khúc nhạc đệm xen ngang.

Khoảnh khắc bóng Hứa Đồng khuất sau những bông hoa Cách Tang, di động rung lên.

Thịnh Thiên Vỹ liếc nhìn số gọi tới, nụ cười nơi khóe môi tắt ngấm. Anh nhận máy: “Nói đi!”

“Tổng giám đốc Thịnh, nhận được tin báo rồi, FBI liên kết với đội điều tra của công an trong nước đã để mắt tới chúng ta rồi.”

“Đã tìm thấy thi thể chưa?”

“Trước mắt chỉ tìm thấy một cái xác, cái còn lại nghe nói vẫn đang tìm.”

“Ai tiếp nhận điều tra khám nghiệm xác?”

“Lục Bắc Thần.”

Thịnh Thiên Vỹ trầm mặc.

“Tổng giám đốc Thịnh, lần này Lục Bắc Thần tới Trung Quốc, trợ giúp cho vụ án của Tiêu Tuyết chỉ là cái cớ. Thực tế, chúng ta mới là con cá lớn hắn ta muốn câu.”

Thịnh Thiên Vỹ nhìn về phía người con gái dưới bóng hoa Cách Tang, rất bình tĩnh nói: “Tôi chào đón cậu ta tới điều tra rõ ràng.”

***

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Phố Đông.

Lần thế vận hội trong năm nay không những làm nổi tiếng câu nói: Bắc Kinh chào đón bạn, ngay cả Thượng Hải, một thành phố với chủ nghĩa bài ngoại* này cũng có thêm nhiều tình cảm, nhộn nhịp xuất hiện hàng chữ khẩu hiệu Thượng Hải chào đón bạn. Sân bay tấp nập, những dòng người qua lại, những giọng nói từ Nam ra Bắc, đại sảnh đón khách đến được tân trang mới, những cửa hàng và tiệm ăn rực rỡ muôn màu, tất cả đều khác so với năm Cố Sơ rời khỏi đây.

*Loại bỏ những gì của nước ngoài.

Nơi đây đã sầm uất hơn rất nhiều so với khi cô ở.

Khi đám người Lâm Gia Duyệt đợi hành lý, một mình Cố Sơ ra ngoài trước. Cô nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa thủy tinh trong suốt. Những chiếc xe buýt đưa đón, những đoàn xe du lịch đổi trạm, những chiếc taxi màu sắc mãi mãi không thể thống nhất, chốc chốc lại có một chất giọng Thượng Hải mềm mại lọt vào tai, lấp đầy tiếng cười đùa trêu chọc của người dân Thượng Hải.

Cố Sơ yên lặng ngắm nhìn tất cả những hình ảnh ấy, hình như đã thay đổi, lại hình như vẫn vậy.

Lúc chuyển nhà tới Thượng Hải, cô tò mò với tất cả mọi thứ ở đây, dòng sông Hoàng Phố không mênh mông như biển Quỳnh Châu nhưng vẫn náo nhiệt đêm ngày, ngân hàng nằm bên cạnh con đường lớn Tân Giang được xây dựng giống hệt giáo đường cô nhìn thấy ở nước ngoài, Bách Lạc Môn năm xưa nằm ở khu Tĩnh An vẫn còn đóng cửa, mỗi lần cô ngồi trong xe của bố đi ngang qua lại tưởng tượng ra cảnh Charlie Chaplin xuất hiện nổi bật trong đó. Cho tới tận năm 2003, Bách Lạc Môn mở cửa trở lại, cô dẫn theo một đám bạn học trở thành tốp khách đầu tiên của Tân Bách Lạc Môn. Tại một Thượng Hải với những tòa nhà cao tầng đứng sững, đang hiện đại hóa, quốc tế hóa thì nơi đó vẫn bao phủ bởi tiếng nhạc, cái lười biếng của Thượng Hải xưa với những ‘bóng kiều’ trong bộ xường xám, những chiếc xe kéo mang hơi thở những năm 70, với điệu nhạc Jazz, với những bài hát nhẹ nhàng trong vũ trường mà rất nhiều người tới để hoài niệm. Còn cô chỉ tới để góp vui.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng đó lại là cuộc vui cuối cùng.

Lâm Gia Duyệt kéo vali hành lý đi tới, bước chân khá nhanh. Cô ấy gọi điện thoại, nói thứ tiếng Thượng Hải không chuẩn lắm, còn mang hơi hướng tiếng Hồng Kông, nên nghe có phần khôi hài. Cố Tư nhảy nhót tới trước, ôm lấy Cố Sơ, cười nói: “Có thể quay về Thượng Hải thật là tốt, đúng không chị?”

Tốt ư?

Quay lại nơi đây có nghĩa là cô không thể sống một cuộc sống ốc sên nữa, những vinh quang và suy bại của nhà họ Cố cùng những kỷ niệm quá khứ sẽ tràn về. Nếu có thể, cô nguyện cả đời co mình trong thành phố Quỳnh Châu nhỏ bé đó, không màng tới những biến đổi của cuộc đời, một lòng cúi đầu sống những tháng ngày vụn vặt của bản thân, vậy là đủ rồi.

Chỉ có điều đời đâu như ta mong ước.

Hôm nay, giờ phút này đây, cô đang đứng trên mảnh đất Thượng Hải, câu đầu tiên nói với bản thân mình là: Đã tới thì an tâm ở lại.

Thành phố này không cho phép con người ta lùi bước và yếu mềm.

Giống như bố cô, cho tới giây phút cuối cùng cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm ban đầu của mình.

Cũng giống như năm 2000 khi cô đỗ vào đại học A, lúc đứng trên con đường Hoài Hải hét lớn lời thề, cô đã nói: Mình phải trở thành một người khiến bố mẹ hãnh diện, mình phải khiến tất cả mọi người dân ở bến Thượng Hải khi nhắc tới mình sẽ nói rằng: Con gái của Cố Trạch Phong là Cố Sơ!

Một lời lẽ hùng hồn biết bao, chỉ vì từ nhỏ cô đi tới đâu, người khác cũng giới thiệu rằng: Đây là con gái của Cố Trạch Phong.

Lâm Gia Duyệt cất di động đi, nói với Cố Sơ: “Ở đây tôi có chỗ ở, cô và Tư Tư ở cùng với tôi đi, nếu không lại phải đặt phòng khách sạn, phiền phức lắm.”

Mấy năm gần đây, con mắt đầu tư của các thương nhân Hồng Kông đã đổ dồn về phía Bắc, trong số những người tranh giành giá bất động sản trong nước cũng không thiếu những con cá lớn tới từ Hồng Kông. Nhà họ Lâm gia nghiệp to lớn, nghe nói tại các đô thị loại I trong nội địa có không dưới mười căn nhà, căn nhà nào cũng là biệt thự hào nhoáng hàng trăm triệu, một mảnh đất như Thượng Hải nhà họ Lâm đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Còn chưa đợi Cố Sơ lên tiếng, Cố Tư đã hừ khẽ: “Ở Thượng Hải, gia đình chúng ta cũng có nhà mà.”

“Tư Tư!” Cố Sơ khó xử.

Cố Tư bĩu môi không nói nữa.

Lâm Gia Duyệt ngẩn người rồi lập tức mỉm cười: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý khoe khoang. Tôi chỉ cảm thấy vừa mới xuống máy bay, mọi người đều mệt, chi bằng…”

“Cố Sơ, em chuẩn bị một chút đi. Chúng ta cần phải tới chỗ ở của Tiêu Tuyết ngay lập tức.” Sau lưng vang lên giọng nói của Lục Bắc Thần, thanh âm hờ hững.

Lâm Gia Duyệt nghe xong bèn quay đầu nhìn Lục Bắc Thần: “Anh quá hà khắc rồi đấy. Chỉ vừa mới xuống máy bay thôi, có cần làm vậy không?”

Cố Sơ yên lặng nhìn hai người họ. Sự lãnh đạm của Lục Bắc Thần cô đã quá quen, điều khiến cô khó hiểu là Lâm Gia Duyệt. Dọc đường cô ấy không nói chuyện với Lục Bắc Thần thì thôi, vừa xuống máy bay là đã cãi cọ. Tuy rằng tiếp xúc với Lâm Gia Duyệt chưa lâu nhưng cô ấy mang cho cô một cảm giác nho nhã, chừng mực. Đa phần cô ấy luôn nghe theo ý của Lục Bắc Thần, nhẫn nhịn không phát biểu ý kiến, hôm nay lại không kiên nhẫn nữa.

Một trực giác mãnh liệt cho cô biết tính cách của Lâm Gia Duyệt cũng không nhỏ nhẹ như vẻ bề ngoài, dù sao cũng là con gái nhà quyền quý, có dòng máu kiêu ngạo trong người cũng là chuyện bình thường.

La Trì đứng bên cạnh Lục Bắc Thần, lừ đà lừ đừ. Có thể mấy ngày rồi chẳng được nghỉ ngơi tử tế, ở trên máy bay là ngủ không được yên, mắt anh ấy vẫn còn sưng vù. Anh ấy thở dài: “Tới Thượng Hải thì càng chịu khổ thôi. Cố Sơ à, cô đi theo giáo sư Lục trước. Tôi về cục báo cáo một chuyến rồi sẽ tụ họp với hai người.”

Anh ấy là cảnh sát Thượng Hải được điều tới Quỳnh Châu, trở về dĩ nhiên phải báo cáo.

Kiều Vân Tiêu nhìn Cố Sơ và nói: “Người phải có sức mới làm được những việc khác. Anh đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi xong xuôi cả rồi, em đi theo anh.” Anh ấy đang ngầm ám chỉ thẳng tới Lục Bắc Thần.

Lần đầu tiên Cố Sơ cảm thấy mình như trở thành một chiếc bánh bao thơm phức.

“Trợ lý của tôi tới đây không phải để nghỉ phép.” Lục Bắc Thần nghe ra hàm ý sau câu nói của Kiều Vân Tiêu, cũng nói với vẻ không chút khách khí.

Kiều Vân Tiêu giận dữ. Có mối quan hệ cấp trên cấp dưới này, anh ấy muốn xen ngang cũng không thể đường hoàng nữa. “Nhưng mà…”

“Vân Tiêu!” Lần này là Cố Sơ lên tiếng: “Cảm ơn sự sắp xếp của anh.”

Kiều Vân Tiêu sững người. Sao lần này cô lại từ chối anh?

Lục Bắc Thần hơi cong môi lên, rồi nói: “Tư Tư, em đi theo chị gái em hay đi theo anh Kiều của em đây?”

“Nó đương nhiên…”

“Tư Tư đi theo anh đi.” Kiều Vân Tiêu chiếm quyền chủ động.

Cố Sơ không hiểu.

Còn Cố Tư thì chớp chớp mắt ngẫm nghĩ: “Em đi theo anh Kiều là hơn.”

Lần này Kiều Vân Tiêu đã đắc ý. Tính toán của anh ấy là Cố Tư mà ở chỗ anh ấy thì muốn gặp Cố Sơ cũng dễ. Còn trong lòng Cố Tư thì lại có một dự tính khác. Lục Bắc Thần nhìn thấu nét nhẹ nhõm trên gương mặt Kiều Vân Tiêu, anh mỉm cười, không vạch trần, nhìn về phía Cố Sơ: “Sắp xếp như vậy được rồi chứ?”

Cố Sơ vốn dĩ nghĩ là không được nhưng nghĩ bụng Cố Tư ra sức đòi tới Thượng Hải nhất định là có nguyên nhân của nó, nên cũng chiều theo ý nó.

Cứ như vậy, sáu người chia ra làm bốn hướng đi.

Khi ra tới cửa, Lục Bắc Thần nói với Lâm Gia Duyệt: “Anh bảo tài xế đưa em về.”

“Không cần đâu, bố em kêu người tới đón rồi.” Thái độ của Lâm Gia Duyệt không thân thiện lắm. Khi nhìn về phía Cố Sơ, cô ấy lại khẽ nở nụ cười: “Chúng ta liên lạc sau nhé, rảnh rỗi thì cùng đi dạo phố.”

Cố Sơ mỉm cười coi như nhận lời…

***

Những người khác nhau lên những chiếc xe khác nhau, ngoại trừ xe của Lâm Gia Duyệt lái về phía khu biệt thự, La Trì phải quay về trung tâm thành phố, còn xe của Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu gần như một trước một sau đều đi về phía Lục Gia Chủy. Tới đón Lục Bắc Thần vẫn là một tài xế trầm ngâm ít nói, từ lòng bàn tay mở cửa có thể nhận ra là một người luyện võ.

Sau khi lên xe, anh ta rất biết điều nâng tấm vách ngăn lên, chiếc xe hào hoa được thiết kế chống đạn ngăn ra một không gian tuyệt mật, sâm panh hảo hạng dĩ nhiên không thể thiếu. Cả một hàng ly thủy tinh dưới ánh đèn rực sáng trong xe được phản chiếu thành những vòng sáng đủ màu sắc. Lên xe rồi, Lục Bắc Thần cởi áo nút cúc áo sơ mi, cầm hai chiếc ly lên, rót ra loại rượu vang được ủ và vận chuyển bằng đường hàng không, đưa một ly cho Cố Sơ.

Cố Sơ chần chừ giây lát sau đó đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ.

“Thế nào?”

“Rượu vang được sản xuất tại rượu trang Petrus, vùng Pomerol, Bordeaux.” Cố Sơ lắc lắc ly rượu, khẽ thở dài: “Chỉ riêng ly rượu này thôi đã bằng tổng thu nhập một năm làm việc cật lực của một bậc lương.”

Sự chế giễu của cô không làm phật ý Lục Bắc Thần, ngược lại anh bật cười, đưa một tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, nói: “Thế nên, em chỉ thích hợp ở cùng với tôi. Như vậy mới không lãng phí vị giác của em.”

“Theo ý của anh thì tôi nên lấy quách một đầu bếp chính của nhà hàng Michelin cho xong.” Cô nhẹ nhàng phản bác.

Lục Bắc Thần cười: “Xem ra Thượng Hải là nơi khiến em sống lại. Vừa đặt chân tới đây cái miệng đã sắc sảo rồi.”

“Anh hiểu tôi của ngày trước lắm sao?” Ánh mắt Cố Sơ dồn ép thẳng về phía anh.

Bàn tay đang khẽ lắc ly rượu của Lục Bắc Thần hơi khựng lại giây lát nhưng không dễ phát hiện ra. “Đương nhiên.”

Cố Sơ nhìn anh rất lâu rồi tiếp lời: “Nếu tôi đã dám tới Thượng Hải thì đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tất cả mọi việc. Anh là người cũng được, là ma cũng không sao, tôi không sợ anh đâu.”

Một câu nói với hàm nghĩa vô cùng phong phú.

Thông minh như Lục Bắc Thần dĩ nhiên có thể nghe ra. Anh mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi đợi!” Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Cố Sơ, em có thể sợ bất kỳ ai, nhưng chỉ riêng tôi không nên sợ.”

Chiếc xe đi thẳng tới tòa nhà Tomson Riviera, thông qua đường riêng dành cho ô tô, tiến thẳng vào gara tư nhân. Lục Bắc Thần đã quen đường, ấn thang máy đi thẳng lên phòng. Đó là một căn hộ cao tầng ở đây, với một độ cao khiến người ta choáng váng và một đại sảnh ngút tầm mắt, bắt mắt nhất chính là khung cửa sổ sát sàn có thể ngắm trọn vẹn khung cảnh hoa lệ, xa xỉ của bến Thượng Hải và con đường Tân Giang bên ngoài. Với độ cao hơn 40 tầng, phóng tầm mắt qua hệt như đang bước trên mây, đường chân trời tuyệt đẹp chỉ gần ngay trước mắt.

Đối với những căn nhà cao cấp mọc lên san sát ở đây, Cố Sơ chẳng hề lạ lẫm, thế nên, đương nhiên cũng sẽ không nhìn trái ngó phải như Lưu lão lão khi đi vào Đại Quan Viên, tới đâu cũng thốt lên vì kinh ngạc. Chỉ là con đường Tân Giang này thay đổi quá nhiều, nếu không có ai dẫn đường, chắc chắn cô sẽ lạc đường. Có quá nhiều tòa nhà mới mọc lên, lại quá nhiều tòa nhà cũ biến mất, quá nhiều con ngõ đã chỉ còn là hoài niệm.

Nếu lưu giữ ký ức ở lại một thành phố, nhiều năm sau tìm lại cũng chỉ còn những cảm khái. Thế nên đây chính là nỗi đau của Cố Sơ. Cô giữ toàn bộ kỷ niệm trong tim mình, chưa bao giờ để nó tan biến cùng sự đổi khác của Thượng Hải.

Cô nhìn ra bến cảng qua ban công. Ban ngày ở đây đã rạng rỡ, về đêm phong cảnh lại càng đẹp hơn.

Đứng ở đây, phần nhiều là sự vượt trội, một cảm giác khi có thể cao hơn cả Thượng Hải.

Phòng ốc rất sạch sẽ, không bám bụi, có lẽ có người tới dọn dẹp theo thời gian cố định.

Lục Bắc Thần dẫn cô tới một căn phòng trên gác, đẩy cửa ra rồi nói với cô: “Em ở đây.”

Đây càng giống phòng của chủ hơn, một chiếc giường lớn gần như chiếm trọn ba phần tư diện tích. Phong cách trong phòng tiếp nổi phong cách tổng thể của cả căn nhà, lấy màu xám đen làm chủ, nội hàm, kín đáo. Có lẽ sau này đã được thiết kế, sửa sang lại, nơi đây mà cô biết khi trước đại đa phần đều được thiết kế theo phong cách châu Âu hoa lệ.

“Đây có được coi là phúc lợi của nhân viên không?” Cô hỏi.

Lục Bắc Thần tiến sát gần cô: “Còn có nhiều phúc lợi hơn nữa, em muốn không?”

Cố Sơ nhìn anh, mím môi không nói. Ánh mắt Lục Bắc Thần dừng lại trên cánh môi cô rất lâu, mãi vẫn không thể đặt xuống. Anh lại cười: “Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển.”

“Đây là nhà của anh sao?” Cô chuyển đề tài.

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Con người tôi không có thói quen thuê nhà ở.”

“Căn bệnh của kẻ lắm tiền.” Cố Sơ đi vào trong phòng. Bên trong giống như ban công, cũng có thể nhìn ra phong cảnh ngoài bến cảng.

Đi tới ban công, nhìn ra bên ngoài, dường như cô lại bắt gặp bóng hình của mình thời niên thiếu trên bến Thượng Hải, có cười đùa, có nô nghịch. Còn có một lần cùng Bắc Thâm đi dạo bộ trên bến, gió đêm khi ấy cũng đa tình, thổi vào mặt một cách mềm mại. Bắc Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cô, hỏi cô có thích bến Thượng Hải không? Cô ngẫm nghĩ rồi nói, nơi đây có thể chắp cánh cho những hư vinh của con người, nhất là về đêm khi nhìn ra ngoài. Hoặc là thật sự sống bên bến Thượng Hải, hoặc là trở về với cuộc sống bình dân nhất của Thượng Hải. Đối với bến Thượng Hải, cô không thể nói là thích nhưng cảnh đẹp thì ai không yêu.

Bắc Thâm mỉm cười nói với cô sau này nhất định sẽ mua cho cô một ngôi nhà bên bến Thượng Hải. Cô muốn có vinh hoa, anh sẽ cho cô vinh hoa cả đời.

Khi ấy cô rất cảm động, ôm anh rất lâu. Thật ra với nhà họ Cố năm đó, muốn có một căn nhà bên bến Thượng Hải không quá khó khăn. Cũng là những căn nhà hàng trăm triệu nhưng bố cô lại Xa Sơn cách biệt Tân Giang ồn ã, chỉ vì mẹ cô thích sự thanh tịnh hơn. Trên đời này có hai kiểu người đáng được trân trọng, một người có thể vì bạn giành lấy những phồn hoa, một người có thể cùng bạn tận hưởng cuộc sống bình dị.

Cô cảm thấy, Lục Bắc Thâm là người thứ nhất còn bố là người thứ hai.

Có cánh tay người đàn ông vòng qua, Lục Bắc Thần từ sau lưng ôm trọn lấy cô, kéo cô vào lòng mình. Cô không động đậy, cứ đứng yên lặng như thế. Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ chống cằm lên đỉnh đầu cô, hít hà mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc cô. Dần dần, môi anh di chuyển xuống, men theo những lọn tóc dính bên tai cô.

Hơi thở ấm áp như gần như xa.

Qua đêm đó, anh nghiễm nhiên trở thành một người điều khiển thành thạo nhất, thuần thục mà tự nhiên.

Cô lên tiếng: “Cô Lâm hình như không hài lòng về thái độ của anh đâu.”

“Có rất nhiều người không hài lòng về tôi, tôi đau thể quan tâm từng người một?” Lục Bắc Thần ngậm lấy vành tai cô, thanh âm mơ hồ.

Có một dòng chảy nổ tung trong trái tim, cảm giác nóng nảy đó men theo vành tai chảy vào từng mạch máu. Cố Sơ né tránh, giải thoát cho vành tai mình rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi cũng không hài lòng về anh.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, em chỉ có thể tập quen.” Lục Bắc Thần nhe răng cười.

Gương mặt hơi nghiêng của cô dịu dàng, thanh tú. Dưới ánh sáng, đôi mắt đen to tròn sáng lấp lánh. Lục Bắc Thần bất giác cúi đầu, Cố Sơ bỗng giơ tay lên, đối mặt với anh: “Hình như chúng ta nên xuất phát rồi thì phải.”

“Sếp bây giờ rất mỏi mệt. Là một trợ lý, em có phải nên có nghĩa vụ giúp sếp thư giãn tý không?”

“Ví dụ?”

Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú: “Chiếc giường này chưa bao giờ dính mùi hương phụ nữ.”

“À…” Cố Sơ tỉnh ngộ, đẩy anh ra, đi tới bên giường, ngồi xuống, búng búng từ trên xuống dưới rồi vỗ vỗ mấy cái lên giường: “Ga giường tuyệt đấy.”

“Thích ga giường ở đây là một khởi đầu tốt đẹp.” Lục Bắc Thần lại gần cô.

Nhưng cô đứng dậy kịp thời, cười nói: “Xong rồi, bây giờ cái giường này đã dính mùi hương phụ nữ rồi. Đi thôi chứ!”

Lục Bắc Thần bất ngờ, tư duy của cô nhảy vọt khiến anh ngây ngốc, rất lâu sau mới gượng cười khó xử: “Em được lắm!”

***

Biệt thự của Tiêu Tuyết nằm trong khu biệt thự ở ngoại ô Phố Đông, diện tích mặt bằng gần 500m2, là một căn biệt thự sân vườn độc lập hai tầng năm phòng. Theo điều tra, năm xưa Tiêu Tuyết đã nghe theo một thầy bói nói rằng tử vi ở đây nên đã nghiến răng mua căn nhà này. Sau khi mua về thì tất cả mọi việc trang trí đều do bố mẹ Tiêu Tuyết phụ trách, thế nên trông phong cách thiết kế của tổng thể biệt thự vẫn rất trầm ổn, tỉ mỉ, lựa chọn đá hoa và gỗ hồ đào thượng hạng làm chất liệu chính.

Khi Cố Sơ và Lục Bắc Thần tới biệt thự, mấy đồng nghiệp của La Trì đều đã vào nhà lục soát, còn anh ấy đứng riêng ngoài sân hút thuốc. Sau khi thấy Lục Bắc Thần, anh ấy đưa cho anh một điếu thuốc và nói: “Cây đàn violon đó có thể không có ở đây.”

“Tiêu Tuyết không còn chỗ ở nào khác, trừ chỗ ở của bố mẹ cô ta.” Lục Bắc Thần châm thuốc lên.

“Bây giờ bố mẹ cô ta rất hợp tác, thế nên không thể phát hiện ra đàn lại không báo với chúng ta?”

Đang nói thì có một đồng nghiệp từ trong đi ra, tháo găng tay ra và nói: “Thưa sếp, không có phát hiện gì.” Sau đó cậu ta nhìn Lục Bắc Thần, mắt sáng lên: “Anh chẳng phải là giáo sư Lục sao?”

Lục Bắc Thần gật đầu coi như chào hỏi. Cố Sơ có thể đọc được sự sùng bái từ ánh mắt cậu nhân viên cảnh sát kia nhìn Lục Bắc Thần.

“Đây là trợ lý của tôi, Cố Sơ.” Rất bất ngờ, Lục Bắc Thần đẩy cô ra ngoài: “Nhớ kỹ cô ấy, sau này bật đèn xanh cho cô ấy.”

“Ôi ôi, người của giáo sư Lục thì chính là người của chúng tôi, anh cứ yên tâm.”

“Thằng nhóc này giỏi nịnh ghê.” Thấy thế, La Trì rất phấn khởi.

Cố Sơ đứng bên lắng nghe, ngẩng đầu nhìn anh. Anh làm vậy là đang trải đường cho cô sao?

“Vào trong xem sao.” Lục Bắc Thần giơ tay khoác lên vai cô.

Có người ngoài ở đây, Cố Sơ không thể tỏ ra cự nự anh. Cô để mặc anh ôm vào trong nhà, La Trì cũng đi sát theo sau…

***

“Tiêu Tuyết mua căn nhà này cũng chẳng ở mấy, cô và bố nó mất gần một năm rưỡi mới sửa sang xong căn nhà này, muốn để nó mỗi lần ra ngoài biểu diễn quay về nhà có thể cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm.” Mẹ Tiêu Tuyết khá thân với Lục Bắc Thần, sau khi thấy anh cũng kể ra vài chuyện, không cứng rắn như khi gặp đám La Trì, bà ấy bật khóc, vừa gạt nước mắt, vừa dẫn đường cho Lục Bắc Thần: “Lần này cũng may chú Tiêu con mời được con về, nếu không chuyện của Tiêu Tuyết chẳng biết khi nào mới yên ổn lại được.”

La Trì đứng bên nghe có phần ngượng ngập.

“Cô Tiêu, vụ này do chính cảnh sát La phá án.” Lục Bắc Thần khẽ nói.

Bà Tiêu đưa mắt nhìn La Trì, chẳng có biểu cảm gì, có thể nhận ra bà ấy không quá tin tưởng vào cảnh sát, kể cả bây giờ đã bắt được hung thủ. Lục Bắc Thần không nói thêm nhiều với bà Tiêu mà đi thẳng vào nhà. Cố Sơ ôm cuốn sổ ghi chép, luôn đi theo sau Lục Bắc Thần.

Bà Tiêu nhìn thấy Cố Sơ, nhìn rất lâu mới hỏi nhỏ La Trì: “Cô gái đi bên cạnh Tiểu Lục là ai đấy? Sao tôi trông quen quen?”

“Cô ấy là Cố Sơ, trợ lý của giáo sư Lục.”

“Cố Sơ?” Gương mặt bà Tiêu nhăn tít lại, rồi nhanh chóng nhận ra: “Có phải chính là em gái của con bé Cố Tư đó không? Tôi nhớ ra rồi, con gái của Cố Trạch Phong, đúng không?”

La Trì thấy tâm trạng bà ấy không ổn, nhất thời không có bất kỳ phản ứng nào, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng chẳng xong. Bà Tiêu rảo bước tới trước, kéo giật Cố Sơ lại, kích động nói: “Cô lập tức đi khỏi đây cho tôi! Đừng có ở đây ra cái vẻ tử tế! Nếu không có hai chị em nhà cô, con gái tôi chết được sao?”

Lực đẩy của bà ấy rất mạnh, Cố Sơ không đề phòng, nhất thời loạng choạng. Lục Bắc Thần đứng bên cạnh nhanh tay ôm chặt lấy cô, chắn trước mặt cô, nhìn về phía bà Tiêu: “Cô đang làm gì vậy?”

“Tiêu Tuyết không ít lần nhắc tới nó trước mặt cô. Năm đó nó đã khóc lóc đến mức nào, chẳng phải vì nó cả sao? Tiêu Lục, em trai con…”

“Cô Tiêu!” Lục Bắc Thần lạnh lùng ngắt lời bà Tiêu: “Bây giờ cô ấy là trợ lý của con. Nếu không có cô ấy, vụ án của con gái cô không thể phá nhanh như vậy được.”

Cố Sơ nép trong lòng anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh. Giọng anh vọng ra qua lồng ngực chắc nịch, làm rung cả màng nhĩ của cô…

~Hết chương 137~

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc