Trên bầu trời, mây đen tranh nhau tụ lại, mưa nhanh chóng rơi xối xả xuống đất.
Ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra cơn mưa ngoài kia, tâm trạng tôi vô cùng phiền muộn. Ngay tuần sau, tôi sẽ đính hôn với Lục Hạng Niên nhưng trong lòng tôi không hiểu sao bỗng cảm thấy bất an. Nó như dây leo thắt chặt trái tim, tôi vô thức che lại ngực mình.
Trên thực tế, đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng đáng sợ. Chỉ nửa tiếng sau, tôi nhận được tin nhắn của Lục Hạng Niên.
"Hiểu Hiểu, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi."
Cùng thời điểm đó, có một tin nhắn từ người xa lạ gửi đến.
"Tôi bị s.ảy th.ai, đứa bé là con của Lục Hạng Niên."
Cuối tin nhắn còn kèm thêm một tấm ảnh, là hình Lục Hạng Niên tỉ mỉ chăm sóc cô ta trên giường bệnh. Trong ảnh, sự đau xót của Lục Hạng Niên làm tim tôi đau nhói.
Tôi tắt điện thoại đi, vươn tay che mắt mình, đầu óc trống rỗng.
2
Lần đầu tôi phát hiện bản thân thích Lục Hạng Niên là vào năm lớp mười hai. Hắn làm lớp trưởng, luôn đứng hạng nhất mỗi đợt thi. Đối với học sinh yếu kém thì học sinh đứng đầu cao không thể với tới nên tôi chưa từng gặp hắn.
Hôm đó là một ngày đẹp trời. Sau giờ học, tôi vội chạy như bay xuống căn tin. Đây là thói quen của tôi, vừa tan lớp là chạy một mạch chỉ để xếp hàng giành được món sườn heo chua ngọt yêu thích.
Hôm đó lại bị xui xẻo, tôi sơ ý trượt chân suýt ngã. Khi phản ứng lại, tôi đã kéo tay người bên cạnh, làm hắn cũng lảo đảo theo, thiếu chút nữa đã ngã nhào. Trong lúc tôi còn đang đắc ý vì sự lanh lợi của mình, bên cạnh chợt truyền đến giọng nói lạnh lùng:
"Tô Hiểu Hiểu, buông tay ra mau."
Sau khi muộn màng nhận ra việc mình đã làm, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng từ cổ đến tai.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi…"
"Không sao đâu, may là cậu không bị gì."
Tiếng cười vui vẻ sang sảng như ánh nắng của hắn làm tôi không kiềm được lòng mình, bèn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt kia.
Lục Hạng Niên năm mười tám tuổi đã cao đến một mét tám, khiến cho người chỉ cao có một mét sáu như tôi phải ngước nhìn. Ánh sáng xuyên qua từng chiếc lá, nhẹ nhàng chiếu lên người Lục Hạng Niên. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần đen, đôi mắt tựa như vì sao và nụ cười tỏa nắng ấy đã xua tan đi sự xấu hổ của tôi và chiếu sáng lòng tôi. Ngoại hình như một chàng hoàng tử của hắn làm tim tôi không ngừng loạn nhịp.
"Ha ha." Hắn chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục nhanh chóng bước về phía trước.
Khoảnh khắc ấy đã hoàn toàn đi sâu vào lòng tôi.
3
"Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi."
Tôi muốn gặp mặt để nói chuyện cho rõ ràng, mặc dù biết sự cố chấp này sẽ làm bản thân chằng chịt vết thương.
Một lát sau, bên kia chỉ trả lời tôi ba chữ: "Không cần thiết."
Nhìn ba chữ lạnh lùng kia, tôi bỗng bật khóc.
Yêu đơn phương năm năm, toàn tâm toàn ý trao đi mọi thứ trong hai năm, cuối cùng chỉ nhận được hai chữ chia tay lạnh lùng, thậm chí là vào một tuần trước lễ đính hôn.
Tôi điên cuồng gọi cho hắn nhưng hết lần này đến lần khác bị từ chối cuộc gọi, đến cuối cùng lại biến thành: "Xin chào, số điện thoại này hiện đang bận."
Hắn chặn số tôi.
Thật ra tôi đều biết rất rõ, Lưu Nhiễm Nhiễm – người trong lòng hắn đã trở về.
Khoảng thời gian này, tâm trạng của Lục Hạng Niên rất bất thường. Hắn hay ngẩn người nhìn tôi, thường xuyên về nhà trong tình trạng say khướt. Hắn bất ngờ ôm tôi thật chặt, còn xuống bếp nấu ăn cho tôi.
Trước kia hắn chẳng như thế. Hắn không uống rượu, quần áo luôn chỉnh tề, chẳng bao giờ xuống bếp, cũng sẽ không thân mật như thế với tôi.
Tất cả đều thay đổi kể từ khi Lưu Nhiễm Nhiễm trở về. Đây có thể là một điềm báo trước, nhưng lúc đó tôi luôn đắm chìm trong niềm hạnh phúc rằng sự cố gắng của mình đã được đền đáp mà bỏ quên mọi thứ xung quanh.
Hoặc có thể nói tôi đang tự dối lừa bản thân mình.
4
"Người anh ấy thích trước giờ vẫn luôn là tôi."
Vào ngày thứ tư, tôi gặp Lưu Nhiễm Nhiễm trong bộ đầm trắng. Cô ta vẫn luôn rất đẹp, vóc dáng cao gầy và khuôn mặt trắng nõn, toàn thân toát lên vẻ sắc sảo, là loại người có thể khiến đàn ông mê muội.
"Tô Hiểu Hiểu, Lục Hạng Niên vẫn mãi không quên được tôi. Bây giờ tôi đã quay về, anh ấy sẽ không đính hôn với cô đâu."
Lưu Nhiễm Nhiễm nở nụ cười dịu dàng, đôi má lúm đồng tiền càng khiến nụ cười của cô ta thêm phần hoạt bát và ngây thơ.
Cô ta vẫn luôn tỏ ra hồn nhiên vô tội, kể cả khi nói lời k.inh t.ởm và làm hành động khiến người khác ch.án gh.ét.
"Dù trước đây tôi bỏ rơi Lục Hạng Niên, nhưng bây giờ khi tôi quay về, anh ấy vẫn chỉ bám lấy tôi thôi.”
Trong mắt tôi, nụ cười trắng trợn và khoe khoang của cô ta đều như đang chế nhạo tôi, chế nhạo vì người lạnh lùng bấy lâu với tôi, người mà tôi phải cầu xin mới có được lại trở thành một món đồ để cô ta tùy tiện gọi là đến.
"Tô hiểu Hiểu, cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh ấy mấy năm nay. Bây giờ tôi đã trở về rồi, cũng đã đến lúc cô nên rời đi. Chắc cô chẳng cần bồi thường gì đâu nhỉ, dù gì cũng là do cô tự nguyện mà."
Cơn tức giận của tôi đạt đến đỉnh điểm. Tôi không thèm đáp lời, lập tức tạt thẳng cốc trà sữa nóng lên người cô ta. Những giọt trà sữa nâu chảy từ đỉnh đầu cô ta, men theo hai bên gò má, nhuốm bẩn chiếc váy trắng tinh của cô ta.
"Tô Hiểu Hiểu, cô làm gì thế?!"
Âm thanh tức giận của Lục Hạng Niên truyền đến từ gần đó. Trong nháy mắt, trái tim tôi đau nhói.
Nhìn xem, cảnh kinh điển trong tiểu thuyết tuy đến hơi chậm nhưng cuối cùng vẫn xảy ra. Nhìn Lục Hạng Niên dùng tay áo sơ mi trắng để lau chùi cho cô ta, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng, xót thương, đột nhiên tôi nghĩ đến hai chữ: li3m cẩu*.
(*Li3m cẩu: theo đuổi ai đó một cách hèn mọn, vứt bỏ li3m sỉ.)
Lục Hạng Niên mặt dày theo đuổi Lưu Nhiễm Nhiễm, đến cuối cùng cũng chẳng có gì. Còn tôi trước đây cũng từng là cái đuôi của Lục Hạng niên, đi theo hắn nhiều năm như vậy nhưng vẫn bị bỏ rơi.
Tôi biết Lưu Nhiễm Nhiễm cố tình khích tôi, nhưng làm sao tôi có thể nhịn được? Bất cứ người phụ nữ nào cũng không nhịn được, cho nên tôi nhất thiết phải tạt nước vào cô ta.
Tôi cao ngạo hất mặt lên, cười khẩy: "Tôi làm gì anh không thấy sao? Tôi đang tạt nước vào kẻ thứ ba đấy."
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô nhiều! Tô Hiểu Hiểu, tôi thật sự không muốn phá hoại tình cảm của hai người đâu. Tôi…" Lưu Nhiễm Nhiễm như biến thành người khác, đỏ mắt xin lỗi tôi.
"Tôi chẳng qua chỉ quá yêu Lục Hạng Niên mà thôi. Tới lúc tôi biết mình yêu anh ấy thì đã muộn rồi, nhưng tôi không muốn từ bỏ anh ấy…"
"Em không cần xin lỗi cô ta. Mình đi thôi."
Lục Hạng Niên dắt tay Lưu Nhiễm Nhiễm rời đi.
Tôi vẫn luôn mỉm cười nhìn hai người đó rời đi, vì vậy cũng bắt được ánh mắt khiêu khích khi cô ta quay đầu nhìn lại. Đó ánh mắt của kẻ thắng lợi.
Còn Lục Hạng Niên, hắn thậm chí còn chẳng quay đầu nhìn tôi.
Tôi hờ hững mỉm cười. Nhìn đi, đây chính là người tôi dùng cả trái tim để yêu nhiều năm như thế.