dươиɠ ѵậŧ thô dài chậm rãi rút ra khỏi lỗ huyệt, dâm thủy bị chặn lại ở bên trong chảy xuống đùi của hai người.
Thân thể Trần Nghiêu nhuộm một tầng hồng nhạt, vô lực dựa vào ngực Lâm Trưng thở dốc, ngẩng mặt hôn anh, vòng eo mỏi nhừ được bàn tay to vuốt ve vài cái, thoải mái đến mức không nhịn được rêи ɾỉ.
Chờ cơn cao trào của cô qua đi, Lâm Trưng lật cô lại quay lưng về phía mình quỳ xuống.
"Chống đ*t lên." Những lời gợi tình được anh thốt ra bằng giọng nói lạnh lùng và trầm thấp, khiến cho người ta thẹn đến đỏ mặt.
Từ góc nhìn của Lâm Trưng, vòng eo duyên dáng của cô gái cực nhỏ, tương phản rõ rệt với cặp mông căng tròn đầy đặn, bàn tay nhào nặn bờ mông trắng như tuyết, dùng sức gãi mạnh một chút là có thể nhìn thấy rõ dấu ngón tay.
"Hừ..." Thịt mông bị anh nhào đến nóng ran ngứa ngáy, hoa tâm trống rỗng, huyệt thịt nhịn không được bắt đầu đóng mở co rút.
Trần Nghiêu đã chuẩn bị sẵn sàng thì bị anh trêu đùa, không khỏi cảm thấy ủy khuất.
"Ô ô...Lâm Trưng là đại cậu thối..."
Cô đã cố gắng phối hợp với anh, vậy mà anh còn trêu đùa cô như thế này.
Kẻ đầu têu cười cười, cảm xúc sung sướиɠ lộ rõ: "Anh là đại cẩu thối, vậy còn em là gì? Hửm?"
"Đáng ghét...A...."
Cô chưa kịp khóc lên thì quy đầu cứng ngắc nóng hổi bất ngờ chui vào.
"Nghiêu Nghiêu là một con mèo nhỏ da^ʍ đãиɠ, phải không?" Bàn tay to ôm lấy eo nhỏ, đẩy hông cắm thẳng dươиɠ ѵậŧ vào, hơi thở Lâm Trưng không ổn định, mở miệng hỏi cô.
Tư thế từ phía sau đặc biệt sâu, Trần Nghiêu bị cắm đến thở không nổi, căn bản là không để ý đến anh đang nói gì, chỉ biết trong thân thể có một cây gậy vừa cứng vừa nóng ra vào cực nhanh.
Tiếng rêи ɾỉ bị anh đâm đến vỡ vụn, Trần Nghiêu nằm úp sấp trên giường, chỉ có bờ mông ưỡn cao thừa nhận sự va chạm mạnh bạo từ phía sau.
Sức lực của anh lớn đến mức đẩy mông cô về phía trước, bụng dưới của anh và mông cô đập vào nhau phát ra tiếng 'bạch bạch' vang dội.
Nước dâm bắn tung tóe khắp nơi, sau khi giã mạnh hàng trăm lần vào hoa tâm, bên trong trào ra một đợt sóng dịch thể đậm đặc màu trắng, nơi giao hợp của hai người ướt như lũ.
Các giác quan bị đánh cho tiêu tan, cô chỉ có thể cảm nhận được vật khổng lồ bên trong huyệt nhỏ đang nghiền ép ra vào. Trần Nghiêu khép hờ đôi mắt kêu khóc, nửa khuôn mặt ướt đẫm lệ.