Vào buổi chiều sau khi kỳ thi kết thúc, Trần Nghiêu nói với Chu Linh rằng cô sẽ đến nhà của Đại Âm chơi và qua đêm ở nhà cô ấy. Chu Linh không hỏi thêm gì, bà đã gặp qua Đại Âm, chỉ dặn dò Trần Nghiêu qua nhà người khác phải lịch sự lễ phép và nhớ đừng tới tay không mà hãy mua trái cây hay thứ gì đó.
Ngồi trên taxi đến khách sạn, Trần Nghiêu chột dạ luôn miệng đáp ứng.
Để tránh gặp phải người quen, bọn họ chọn một khách sạn khá xa, Lâm Trưng đến nhận phòng trước chờ cô.
Có lẽ vì cuối tuần nên hành lang có không ít khách ra vào, Trần Nghiêu đội mũ lưỡi trai, đè thấp vành mũ gõ cửa.
Lâm Trưng mở ra một khe hở, chỉ thấy một thân hình thấp bé nhỏ xinh chui qua cách tay anh đi vào, miệng còn đang lẩm bẩm: "Mau đóng cửa, mau đóng cửa..."
Anh không khỏi mím môi, lúc này cảm thấy bọn họ thật sự là đang yêu đương vụng trộm.
Cởi mũ ra quạt quạt vài cái, Trần Nghiêu cúi đầu, lấy đề toán từ trong cặp sách ra: "Có vài câu hỏi không biết làm đúng chưa, anh giúp em kiểm tra đi..."
Lâm Trưng nhìn bộ dáng nghiêm túc đến khách sạn hỏi bài của cô, cũng không có ý kiến gì, anh đi tới ngồi bên cạnh cô, cầm đề thi lên hỏi: "Câu nào?"
Ngón tay xinh đẹp thon dài lấy bút vẽ trục tọa độ lên giấy, giọng nói trầm thấp dễ chịu kề sát bên tai. Lúc đầu, Trần Nghiêu chỉ muốn dùng chuyện này để giảm bớt lo lắng vì đã lâu không có tiếp xúc thân mật với anh, không ngờ rằng Lâm Trưng thật sự nghiêm túc giảng lại đề cho cô, còn thuận tiện xem lại toàn bộ bài thi và phán điểm.
"Ừm, có tiến bộ." Lâm Trưng gõ gõ lên ba con số trên đầu tờ giấy, giọng điệu khẳng định, "Phần đa͙σ hàm cần phải tăng cường..."
Trần Nghiêu phồng hai má liếc mắt nhìn anh một cái, cúi đầu vặn vặn ngón tay, cô nghi ngờ là Lâm Trưng đang cố ý!
"Hả? Tại sao không nói chuyện?"
Còn hỏi? Cô đến đây không phải để nghe anh giảng bài...
Trần Nghiêu thấp giọng lẩm bẩm, không chịu để ý tới anh.
Lâm Trưng chậm rãi cất giấy tờ đi: "Có mang sách tới không? Anh giảng phần này một chút cho em..."
Lần này Trần Nghiêu thật sự không chịu nổi nữa, tức giận đứng lên: "Lâm Trưng!"
"Sao vậy?" Anh ung dung ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trần Nghiêu thở phì phò giậm chân: "Mặc kệ anh, em đi về..."
"Trở về bây giờ?" Giọng điệu không nhanh không chậm, không có chút kinh ngạc hay ý định giữ cô lại.
Phát cáu vì lời nói của anh, uất ức thu dọn cặp sách, Trần Nghiêu cảm thấy anh rất đáng ghét.
Lâm Trưng trong lòng không nhịn được cười, con mèo nhỏ thật sự là rất dễ đùa.
Anh đứng lên, ôm lấy cô từ phía sau: "Không phải em nói muốn cái kia sau khi thi xong sao?"
Trần Nghiêu đánh tay anh: "Anh đáng ghét, không thèm làm cái kia với anh nữa!" Sức lực của cô không khác gì mèo con, đều là móng vuốt non.
"Tại sao?"
"Mặc kệ, anh cứ ngồi giảng đề đi, em đi đây!"
"Em đi rồi anh giảng cho ai?"
"Tùy anh...."
Cô vặn vẹo giãy dụa vài cái, Lâm Trưng thật sự buông tay.
"Được rồi, vậy anh đến quyền quán đây."
Trần Nghiêu khó tin xoay người nhìn anh, trợn to hai mắt: "Anh..."
Cô chưa kịp nói thì Lâm Trưng đột nhiên cúi xuống ôm lấy hai chân cô nâng lên, môi anh áp sát vào đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc.
"Nghiêu Nghiêu ngoan..." Giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, bao phủ lên môi lưỡi đang giao triền.
Sự e thẹn rụt rè nhanh chóng tan biến, cánh tay ngó sen ôm lấy cổ anh, thân thể yêu kiều mềm mại áp vào lồng ngực rắn chắc hôn môi.
Nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở dần dần nóng lên, lưu luyến tách ra, trán đối trán nhìn nhau, nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.
"Cùng nhau tắm, được không?" Giọng nói từ tính trầm khàn hỏi. Trần Nghiêu siết chặt vòng tay, hai má ửng hồng, khẽ cắn môi, trái tim tràn ngập vui sướиɠ và mong đợi.