Đại Âm không ngờ rằng Trần Nghiêu lại gọi cho mình vào lúc mười giờ đêm trước ngày thi cuối cùng, còn kể cho cô nghe một câu chuyện về người bạn của mình.
Người bạn đó đã cãi nhau với một người anh thân thiết, họ đã không nói chuyện với nhau ba ngày, đến khi nói chuyện lại thì chỉ toàn là những điều khó nghe.
Từ những lời kể của Trần Nghiêu, Đại Âm đã đưa ra một kết luận như phá vỡ bức màn bí ẩn: "Người bạn đó của cậu đã thích cái anh kia rồi!"
"Cái gì?!" Cô hơi sốc.
Đại Âm phân tích rất thẳng thắn: "Bạn của cậu bằng tuổi với chúng ta phải không? Ở tuổi này, một nam một nữ, là bạn thân? Cậu có tin không?Nghiêu Nghiêu, trên thế giới này không có tình bạn thuần túy giữa nam và nữ!"
"Nhưng mà...Cô ấy chỉ coi người anh này như là anh trai của mình thôi."
"Bọn họ có quan hệ huyết thống à? Nếu không có, kiểu anh em như vậy rất mập mờ, cậu nghĩ xem có đúng không?"
Trần Nghiêu trầm mặt.
Đại Âm phân tích rất nhiều cho cô hiểu.
"Rắc rối của người bạn đó chính là bây giờ là cô ấy đã thích người anh trai này rồi, nhưng không chắc đối phương có thích mình không, nên mới hay lo được lo mất."
"Ồ..."
"Nghiêu Nghiêu, người bạn mà cậu đang nói đến...Không phải là bản thân cậu đấy chứ, hả?"
Trần Nghiêu giả vờ bình tĩnh: "Sao lại vậy được, cậu biết tớ không có hứng thú với con trai mà."
Cũng đúng, hai người đã quen biết nhau từ năm lớp 10, từ đó đến giờ rất nhiều chàng trai đã tỏ tình với Trần Nghiêu, nhưng cô lại xem như không thấy. Đại Âm nhìn mãi cũng thấy đủ, dù sao nếu đối phương không từ bỏ việc theo đuổi thì sẽ trực tiếp nói cho giáo viên xử lý.
"Được rồi, vậy thì tớ yên tâm. Ngày mai thi rồi, đừng có ngủ muộn quá đấy."
Cô biết Đại Âm nói đúng, cô đã thích Lâm Trưng lúc nào không hay.
---
Buổi chiều sau khi thi, Đại Âm theo Trần Nghiêu về nhà chơi.
Trần Nghiêu rất hiếm khi đưa bạn cùng lớp về nhà, cô không kết bạn với bất kỳ người bạn nào ở trường. Đại Âm là người bạn đầu tiên và duy nhất của cô.
"Thật tuyệt khi có cây xanh ở đây."
"Đài phun nước đẹp quá!"
Lúc đi vào ŧıểυ khu, Đại Âm líu ríu không ngừng, cô ấy là một người lạc quan với tính cách như ánh mặt trời ấm áp. Trần Nghiêu bị cô ấy nắm tay lắc lư, đây là lần đầu tiên cô dẫn bạn tốt về nhà, trong lòng cũng có chút kích động.
Trước cửa nhà, Trần Nghiêu mở cặp sách ra tìm chìa khóa, khi kì thi kết thúc, lúc ra về cô đã cất hết sách vở vào cặp để mang về, chìa khóa bị nằm sâu bên trong.
Đại Âm tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên cửa thang máy mở ra.
Quần áo giống bọn họ, một chàng trai mặc đồng phục học sinh của trường Trung học số 1 Giang Thành bước ra.
Anh rất cao, đôi chân dài thẳng, lông mày và mắt đậm, sống mũi cao, đôi môi và đường viền môi rõ ràng, thoạt nhìn có chút sắc bén, quai hàm góc cạnh và gọn gàng mang theo cảm giác lạnh lùng.
Ngay cả khi anh để mái tóc ngắn giống như các nam sinh khác trong trường, vẻ ngoài của anh vẫn khiến người ta phải nín thở trong vô thức.
Nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, Trần Nghiêu ngẩng đầu một cái rồi lại nhìn xuống tìm chìa khóa.
Đại Âm thấy chàng trai liếc nhìn qua bên đây một cách vô cảm, sau đó thu hồi ánh mắt và đi đến cánh cửa đối diện nhà Trần Nghiêu để mở khóa.
"Tớ không nhìn nhầm, đúng là như vậy! Lâm Trưng sống cạnh nhà cậu?! Sao mình chưa nghe cậu nhắc tới bao giờ vậy?"
Trần Nghiêu nói thẳng: "À, anh ấy mới chuyển đến đây, mình không quen anh ấy."
Trước khi Lâm Trưng đóng cửa hoàn toàn, anh nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người họ.