Ánh nắng buổi chiều dịu dàng chiếu qua một lớp lụa trắng, cảnh tượng trong phòng có vẻ rất quen thuộc, không nhớ là đã xuất hiện trong mơ hay là một ngày nào đó không lâu trước đây.
Ngón tay trắng nõn mềm mỏng bị khoang miệng ngậm chặt, cảm giác nhột nhột khiến Trần Nghiêu không khỏi cuộn đầu ngón tay lại: "Hừ...Anh..."
Cô không thể phân biệt được trạng thái của lâm Trưng lúc này là tỉnh táo hay còn mơ ngủ, tóm lại là khác xa với dáng vẻ thường ngày của anh.
Một đôi mắt trong veo sáng ngời, nhưng động tác của đầu lưỡi lại cực kỳ dây dưa ái muội.
Như bất mãn với sự phản kháng của cô, Lâm Trưng đưa tay lên nắm lấy cổ tay cô, kéo tay hướng sâu hơn vào trong miệng mình, tiếng động ướt át nghe rõ mồn một, hơi thở của ai đó trở nên nặng nề.
Cứ như vậy hôn liếʍ từng ngón tay của cô, môi di chuyển lên cổ tay. Tay còn lại của Trần Nghiêu có chút khẩn trương chà xát lên phần vải áo ngực mình, miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác. Lâm Trưng ngày thường trầm tĩnh khó gần giờ đây đang làm chuyện này với cô...
Đầu lưỡi lướt qua mạch đập của cô, dừng lại một chút, anh khẽ mở miệng cắn vào nơi đó.
"Em là con mèo nhỏ? Hay là con chó nhỏ?" Lâm Trưng đang bệnh nên âm thanh phát ra rất khàn và trầm, hỏi xong cũng không có ý định đợi cô trả lời.
Cả người run lên, vị trí đó...
Trần Nghiêu nghe hiểu được, vành tai càng đỏ hơn.
Sau khi hôn lên cánh tay như ngó sen của cô, Lâm Trưng dùng lực kéo Trần Nghiêu lại gần, nghiên người sang, cúi đầu vùi mặt vào ngực cô.
Hơi thở nóng cháy hừng hực phun lên làn da mát mẻ vì mới tắm xong, có lẽ làm như vậy rất thoải mái, anh còn lắc đầu từ bên này sang bên kia, chóp mũi hít hít.
Anh ấy bây giờ trông giống như một con chó con, một con chó con với chóp mũi ướt sũng.
Tình thương của người mẹ từ trong xương cốt được khơi dậy từ những hành động của anh, không một cô gái nào có thể cự tuyệt một chú cún con như vậy.
Bệnh tật khiến anh trở nên mỏng manh và yếu ớt, giống như đồ sứ dễ vỡ cần được ôm ấp và bảo vệ bằng thứ mềm mại nhất.
Nhịp tim không thể khống chế mà đập nhanh hơn, Trần Nghiêu duỗi tay ôm lấy đầu anh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, tình yêu nhỏ giọt gần như chảy thành dòng nước xiết: "Lâm Trưng...Lâm Trưng..."
Em thực sự rất thích anh.
Cô chợt phát hiện cảm giác được anh dựa dẫm vào rất thỏa mãn, còn hơn cả lúc cô ỷ lại anh, cô thỏa mãn đến mức muốn ôm trọn anh vào lòng, cứ ôm như vậy mãi thì tốt biết bao.
Lâm Trưng vòng hai tay qua eo Trần Nghiêu, nhắm mắt và ngửi hương thơm của thịt vυ" mềm mại. Có điều cô ôm anh rất chặt, chặt đến mức không thở nổi.
Một lát sau anh giãy ra, nằm ngửa trên gối thở hổn hển.
Bây giờ trông anh rất ngoan ngoãn, trong mắt có ánh nước, đầu tóc rối bù, cứ như là bị người ta bắt nạt vậy.
Trần Nghiêu cắn môi, cúi người hôn anh.
Anh mở to mắt tùy ý để cô hôn lên má mình, khi đôi môi sắp kề vào nhau, anh đột nhiên mở miệng.
"Anh muốn ăn ở đây."
Anh giơ tay nắm lấy khối đầy trên ngực Trần Nghiêu, nét mặt bình tĩnh, hai mắt nhìn cô chăm chú, Lâm Trưng lại lặp lại lần nữa.
Từ trước đến nay Trần Nghiêu vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, nhưng hiện tại dường như vì cơn sốt cao này mà vị trí của hai người đã hoàn toàn thay đổi. Anh đã trở nên không giống anh nữa, cô cũng vậy, so với trước đây hoàn toàn không giống nhau.
Đối mặt với ánh mắt cố chấp của anh, Trần Nghiêu hơi run rẩy chậm rãi vén vạt áo lên. Sau khi tắm xong cô không mặc nội y, vυ" sữa trắng như tuyết đầy đặn vểnh lên cứ như vậy lộ ra ngoài không khí, lộ ra trước mặt...Lâm Trưng.
"Lại đây." Anh vẫn nằm ở trên gối như cũ, trầm giọng yêu cầu.
Cảm giác xấu hổ dâng lên ngập tràn, cô đỏ mặt như trái chín.
Thịt sữa của cô gái có màu trắng nộn, quầng vυ" có màu hồng nhạt, viên thịt nhỏ ở phía trên chỉ có một chút, khi lại gần có thể thấy một lỗ nhỏ ở giữa...
Ở đây...Có phải sẽ có thứ gì đó chảy ra?
Ý nghĩ này xẹt qua đầu Lâm Trưng, cổ họng của anh tự dưng trở nên khát khô.
"Lâm Trưng..." Cảm giác được anh không hề chớp mắt nhìn ngực của mình khiến tim Trần Nghiêu loạn nhịp, da đầu từng đợt tê dại khiến cô có phần muốn khóc.
"Anh đây."
Hơi thở nóng hổi khi anh há miệng phun lên thịt vυ" mẫn cảm, giây tiếp theo núm vυ" hơi run rẩy đã bị miệng anh ngậm lấy...