(*Hormone adrenaline: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)
Trần Nghiêu có ảo giác rằng cô đã biến thành một món ăn nào đó, Lâm Trưng hoàn toàn đang nhấm nháp cô, xương quai xanh mảnh mai bị liếʍ qua, đầu lưỡi trượt xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên thịt vυ" non mềm.
Đôi tay nhỏ nhắn đặt ở vai lưng rộng lớn không ngừng miêu tả những múi cơ căng chặt gồ lên ở đó. Bộ ngực đẫy đà không có gì ngăn cản đang phập phồng nghênh hợp anh, chóp mũi chìm vào thịt vυ" mềm mại, anh hít sâu một hơi, có thể ngửi thấy một mùi hương thơm mát như sữa của da thịt, anh có chút vội vàng há miệng cắn, luồng thịt nộn nộn mềm mềm tràn đầy trong miệng
Tiếng rêи ɾỉ mỏng manh mang theo chút giọng mũi: "Anh ơi...Ở giữa...Giữa đó..."
Bàn tay to nhẹ nhàng nhào nặn hai nãi thịt no đủ, ngón tay vân vê điểm lồi lên ở giữa, vết chai mỏng vừa mới chà xát hai đầu vυ" làm Trần Nghiêu không khỏi hét lên một tiếng, đầu ngón tay gắt gao bám vào bắp thịt rắn chắc, phản ứng rất lớn.
"Nhẹ chút...Nhẹ chút..." Tiếng van xin nức nở khiến máu trong người Lâm Trưng sôi trào, giọng nói bị thêu đốt trở nên khàn khàn: "Được."
Quả thực rất ôn nhu, nước bọt làm ướt núm vυ" mẫn cảm mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, Trần Nghiêu cắn môi chịu đựng một hồi lại bất mãn bắt đầu khịt mũi: "Mạnh hơn một chút đi..."
Lâm Trưng cố gắng hết sức kiềm chế: "Hoặc là nhẹ hoặc là mạnh, không được phép thay đổi nữa, hử?"
"Mạnh...Một chút...Aa..." Cô chưa kịp nói xong thì đầu vυ" nhỏ đã bị đầu lưỡi mạnh mẽ cuốn vào trong khoang miệng nóng ẩm, động tác vội vàng phát ra tiếng mυ"ŧ khiến người ta đỏ mặt.
Đói khát và tham lam bú mυ"ŧ, đầu lưỡi đảo quanh hạt nhỏ chơi đùa, sau đó há miệng hút vào toàn bộ quầng vυ", ngậm trong miệng nhấm nháp từng vòng, sống mũi và cằm áp vào bầu sữa căng mọng, hít vào toàn bộ hương thơm của cô.
Một vật cứng nóng cao ngất chạm vào bắp đùi, gần như là theo bản năng, Trần Nghiêu đẩy mông lên xuống hai lần, cố gắng giảm bớt cơn ngứa.
Thật sự ngứa ngáy đến mức khiến cô cảm thấy khó chịu.
Quy đầu sưng tấy cọ xát với một mảnh ẩm ướt mềm mại, hô hấp hỗn độn thoáng chốc ngừng lại, Lâm Trưng miệng ngậm đầy thịt mềm đột nhiên nhả ra, khớp hàm nghiến chặt, gân xanh trên trán nổi lên.
Không được, vẫn chưa đến lúc.
Cô ấy vẫn còn nhỏ, không, là hai người vẫn còn nhỏ...
Nếu không có trận mưa bão này, anh dự định sẽ đợi Trần Nghiêu về nhà rồi thổ lộ lòng mình với cô. Nếu cô bằng lòng thì đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc sẽ ở bên nhau; nếu cô không bằng lòng, vậy thì anh vẫn là anh trai...
Anh đứng dậy, hai tay buông xuống, Trần Nghiêu vừa mới giảm bớt cảm giác khó chịu ở chân, hai nâng chân lên hướng về phía trước lúc nào không hay, bắp chân trần truồng đã áp chặt vào thắt lưng hẹp của anh: "Nhanh lên...Anh..."
"Trần Nghiêu...Không thể..." Anh gian nan mở miệng, giọng điệu nghiêm nghị.
Lâm Trưng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi lặp lại một lần nữa, Trần Nghiêu lần này mới hiểu được.
Cô khó tin mở to hai mắt, nhìn theo bóng dáng mơ hồ vẫn còn đang thở dốc của anh trong bóng tối.
Tại sao, tại sao mọi chuyện vẫn như vậy...Nỗi buồn tràn ra cả lồng ngực, Trần Nghiêu cắn chặt môi, nước từ trong hốc mắt bắt đầu rơi xuống.
Lâm Trưng đưa tay lên sờ tóc cô, định giải thích nhưng lại bị cô hất tay ra.
"Anh đi đi! Biến đi!" Tiếng kêu khóc của cô run lên, "Đồ đáng ghét...hức...Tôi ghét anh, tôi ghét Lâm Trưng...ô ô..."
"Tôi hận anh...Tôi sẽ không bao giờ...Muốn gặp lại anh nữa..." Trần Nghiêu dùng hết sức lực đẩy anh ra, bầu không khí ái muội vừa rồi trở nên trầm trọng.
Lâm Trưng không ngờ cô lại thương tâm như vậy, một tay giữ cổ tay cô an ủi: "Nghiêu Nghiêu, anh không có ý đó..."
"Là anh lật lọng! Anh đã nói...Anh đã nói..." Khóc lóc tố cáo anh không giữ lời hứa, trái tim Trần Nghiêu tan nát.
Anh ôm cô vào lòng, ép cơ thể trần truồng của cô dán vào người anh. Anh thấp giọng nói với cô gái đang khóc lóc thảm thiết trong vòng tay mình.
"... Em vẫn còn nhỏ, hãy chờ đến khi trưởng thành được không?" Anh giải thích hết lần này đến lần khác sự lo lắng của mình, nhưng đổi lại là sự phản kháng lớn hơn của cô: "Không, không..."
Trần Nghiêu vặn vẹo giãy dụa, mò lấy thứ gì đó dưới gối nhét cho anh: "Nếu anh không thể, em đi tìm người khác..."
Lời nói tức giận của cô khiến trái tim anh đau nhói, ngón tay bóp chặt thứ cô đưa tới: "Trần Nghiêu!"
Cô sợ hãi co rụt vai lại, nhanh chóng chui vào vòng tay anh như một chú cá nhỏ nhanh nhẹn, ôm lấy anh, gương mặt ướt át nép vào ngực anh: "Anh trai tốt nhất, Nghiêu Nghiêu thích anh nhất..."
Tim đập nhanh, Trần Nghiêu không biết đã tập luyện những lời vừa rồi trong đầu bao nhiêu lần.
Cầm thứ hình vuông nhỏ mà cô đã sớm giấu trong lòng bàn tay, Lâm Trưng đối với cô rốt cục đã hoàn toàn đầu hàng...