Mất ngủ cũng không ngăn được Lâm Trưng chạy bộ vào buổi sáng, anh chạy lâu hơn bình thường, mồ hôi nhễ nhại đi về nhà, vừa mới mở cửa ra đã choáng váng.
Trần Nghiêu an vị ngồi trên sô pha trong phòng khách, cầm quyển bài tập ra xem, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại: "Chào buổi sáng, anh trai."
"Tại sao em lại ..." Anh muốn nói tại sao cô lại ở đây, nhưng cảm thấy nói như vậy giống như đang đuổi cô.
"Anh mau tắm rửa đi, không thì muộn học bây giờ, nhanh nhanh..."
Lâm Trưng đứng dưới vòi hoa sen, nhớ lại giọng điệu và biểu cảm của Trần Nghiêu vừa rồi. Thái độ của anh ngày hôm qua đối với cô ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy là rất quá đáng, Trần Nghiêu từ trước đến nay chưa từng chịu nổi một chút oan ức nào mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy...
Anh nghĩ mãi cũng không ra, nhưng bên này Trần Nghiêu lại có tâm trạng rất tốt, cô đi vào phòng ngồi xuống. Cô đã thảo luận với Đại Âm về tâm trạng ghen tuông thất thường của anh ngày hôm qua. Tuy rằng hôm qua vẻ mặt của Lâm Trưng vô cùng thối, tựa như lời bạn tốt của cô nói, "Càng quan tâm thì phản ứng càng lớn! Bạn của cậu và người kia chính là song hướng thầm mến!"
Song hướng thầm mến...Trần Nghiêu cắn môi lăn lộn trên giường mấy lần vì bốn chữ này.
"Nghiêu Nghiêu, cậu có thấy hâm mộ người ta không? Ai da, mấy đóa hoa đào này thật thịnh vượng...Khi nào thì số mệnh hoa mẫu đơn của ta mới kết thúc đây!"
Sau khi ăn cơm chó của người khác xong, Đại Âm đề nghị Trần Nghiêu cùng cô đi xin xăm: "Tớ nói cho cậu biết, sư phụ trên núi Nhạn Tịch rất linh, nghe nói đến đó cầu nhân duyên cũng không phải là không được...Chúng ta cũng đi xem thử? Coi như cậu đi theo để giúp tớ đi!"
Nếu là trước kia nhất định Trần Nghiêu sẽ nói rằng cô chỉ tin vào khoa học và không mê tín, nhưng lại bị niềm vui Lâm Trưng cũng thích mình làm cho mất hồn, không hề nghĩ ngợi gì đáp ứng.
Nhân duyên...Cô và Lâm Trưng sẽ kết hôn, sẽ sinh con...Chỉ nghĩ đến đây thôi là cô đã nhịn không được muốn cười rồi.
Lâm Trưng bước ra khỏi phòng tắm, dạy Trần Nghiêu làm một vài dạng đề, di động cạnh bàn ong ong chấn động.
"Anh đi nghe điện thoại, em làm bài trước đi."
Anh nhấn nút nghe và bước ra ngoài: "Xin chào?"
"ŧıểυ Trưng à, đoán xem bây giờ chú đang ở đâu?"
"... Chú nhỏ? Sao chú lại đổi số?" Địa chỉ hiển thị trên số điện thoại di động này là ở Giang Thành.
Lâm Miểu không được tự nhiên hắng giọng: "Không phải là vì vừa xuống máy bay liền bị mất điện thoại...Quên đi, đừng nói chuyện này nữa, chuyện là mấy ngày nay chú đến Giang Thành dự hội thảo giao lưu, việc nghĩ đến đầu tiên chính là hỏi thăm cháu trai... "
"Có chuyện gì chú cứ nói thẳng đi." Lâm Trưng đã quá hiểu người chú nhỏ này, nói đơn giản, Lâm Miểu và Lâm Ngôn chính là hai thái cực khác nhau.
"Haha, chỉ có ŧıểυ Trưng là hiểu ta, gần đây không phải có triển lãm tranh Trung Quốc ở Giang Thành sao? Chú không quen biết ai ở đây cả, cháu đi theo giúp chú xem tranh được không?"
"Chú lại muốn mua à?"
Lâm Miểu có sở thích sưu tầm tranh cổ nhưng thị lực của ông lại vô cùng kém, mỗi lần mua tranh đều bị người ta lừa, dùng giá cao nhất thị trường mua được thứ phẩm* còn đắc chí. Vì chuyện này mà hai vợ chồng ông không ít lần cãi nhau.
*Thứ phẩm: hàng loại hai
"Không mua không mua...Cái này không phải thím của cháu đã nói rồi sao, nếu không có ai đi theo cùng thì chú liền coi tền như rác, cháu xem, thím của cháu nói luyên thuyên...Thôi không đề cập tới cái này nữa, cháu mau chuẩn bị đi với chú...... "
Lâm Trưng cúp điện thoại, suy nghĩ một chút rồi trở về phòng giải thích sự tình cho Trần Nghiêu, nhưng nào ngờ cô lại mở miệng trước: "Hôm nay em phải đi ra ngoài một chuyến."
"Sao?"
"Em nói, hôm nay em sẽ đi ra ngoài với bạn."
Ánh mắt anh dừng lại: "Với bạn học cấp hai của em?"
Trần Nghiêu cười nhẹ: "Làm sao vậy? Không được sao?" Vừa rồi lúc anh nghe điện thoại cô đã đứng bên cửa nghe ngóng, anh sẽ đi chơi với người khác, còn giúp người ta mua đồ này nọ...Anh muốn mua, chính anh nói như vậy, nói vậy là anh đã mua đồ cho người ta nhiều hơn một lần, phải không?
Trần Nghiêu cố nén sự khó chịu và bất bình trong lòng, vậy ngày hôm qua anh dựa vào cái gì mà nổi giận với cô, anh thì được ở bên cạnh những cô gái khác, còn cô thì không?
Lần cuối cùng, Trần Nghiêu nghĩ, thêm một lần này nữa, nếu anh vẫn còn hờ hững với cô, cô thề rằng sẽ không bao giờ thích anh nữa!