Đến ngày hẹn, Triệu Chi lái xe đến đón Trần Nghiêu, không phải người mẫu nào cũng có đãi ngộ như thế này.
"Làm phiền chị rồi, lần sau em tự bắt taxi là được..." Trần Nghiêu lên xe, có chút ngượng ngùng nói với cô ấy.
Triệu Chi nở nụ cười: "Đừng khách sáo, vừa lúc chị cũng đang rãnh, hôm nay chúng ta sẽ chụp ảnh theo tổ." Tuy nói rằng Trần Nghiêu là bạn tốt của em gái, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cô ấy phát hiện rằng ŧıểυ cô nương này tuy còn nhỏ nhưng lại lanh lợi hiểu chuyện, ai lại không thích một cô gái mềm mại chứ.
Trên đường đi, Triệu Chi nói với Trần Nghiêu rất nhiều điều thú vị về buổi chụp hình, điều này giúp cô giảm bớt rất nhiều lo lắng trong ngày đầu tiên làm việc với tư cách là một người mẫu mới.
Frame Branch Studio là một tòa nhà ba tầng độc lập, trước đây nghe Đại Âm nói rằng Triệu Chi từng hợp tác với người khác để mở một xưởng quay phim ở Bình Thành và kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ cha mẹ ngày càng lớn tuổi, lại là con gái một nên cô ấy trở về Giang Thành mở chi nhánh.
Triệu Chi đơn giản đem Trần Nghiêu đi xem xung quanh mấy vòng: "Hiện tại chúng ta ở đây có ba nhiếp ảnh cố định, tiếp đó là giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ..."
Chờ cô ấy giới thiệu xong hoàn cảnh ở đây, Trần Nghiêu cảm thán từ đáy lòng: "Thật không dễ dàng chút nào, chị họ thật lợi hại!"
Triệu Chi không phủ nhận điều đó: "Thời gian đầu thực sự rất gian nan. Không tiếng tăm, không ai biết đến, thậm chí không ai nguyện ý làm người mẫu...Đó là một khoảng thời gian khó khăn, còn phải bớt tiền ăn để trả tiền thuê nhà...Nhưng mà dù sao vẫn giữ được sự kiên trì cho tới bây giờ."
Bất kể là công việc gì, cần phải nỗ lực và trả giá rất lớn mới đạt được thành tựu, đằng sau ánh hào quang là một tâm hồn của sự kiên trì và chịu đựng. Trần Nghiêu rất tán thành những lời này, càng bội phục Triệu Chi nhiều hơn.
"Chủ đề hôm nay của chúng ta là mối tình đầu, người mẫu chụp chung với em sẽ đến ngay thôi. Không cần khẩn trương, cậu ta cũng bằng tuổi với em..."
Trần Nghiêu đang ngồi trong phòng dành cho khách uống nước ô mai mà Triệu Chi nhờ người mang đến cho cô, vừa uống cạn ly, một chàng trai đẩy cửa bước vào: "Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi."
Anh ta thuộc dạng cao gầy, chiều cao tương đương với Lâm Trưng, diện mạo sạch sẽ ôn hòa, nhất là đôi mắt khi nói chuyện mang theo ý cười dịu dàng, làm cho người ta cảm giác như được tắm trong gió xuân.
Triệu Chi ra hiệu anh ta đến gần: "Nghiêu Nghiêu, giới thiệu với em, đây là Du Hàm, người mẫu hợp tác với em hôm nay..."
Nhìn thấy người tới Trần Nghiêu lập tức sững người, như thế nào lại là cậu ấy.
"Chị Chi không cần giới thiệu." Du Hàm cười nói với Triệu Chi, nhưng ánh mắt lại nhìn Trần Nghiêu đang cứng đờ người, "Em và Trần Nghiêu là bạn học cấp hai."
Triệu Chi ngạc nhiên.
"Tại sao không nói trước...Vậy là bọn em quen nhau? Nghiêu Nghiêu? Em biết cậu ấy à?"
"Đúng vậy, bọn em quả thật là...Bạn học cấp hai." Trần Nghiêu chậm rãi cúi đầu trong ánh nhìn của hai người.
"Có lẽ đã quá lâu không gặp." Du Hàm nói, "Chị Chi, em cùng bạn học cũ của mình ôn chuyện một chút được không?"
Triệu Chi bước tới chỗ Trần Nghiêu, nói nhỏ: "Em và cậu ấy quan hệ như thế nào? Có cần chị ở đây không?"
Trần Nghiêu lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì đâu chị họ."
Sau khi Triệu Chi đi ra ngoài, trực tiếp quay lại văn phòng, điều chỉnh máy giám sát trong phòng khách, khoanh tay nhìn hai người đang ngồi đối diện nhau trong máy giám sát, ấn đường nhíu lại. Du Hàm này đã chủ động đến phỏng vấn xin làm người mẫu ảnh sau khi studio đăng bộ ảnh công viên giải trí. Hơn nữa...khi nghe nói lần này có yêu cầu chụp ảnh đôi, cậu ta lúc ấy liền hỏi đối tượng chụp chung là ai...
Nhìn phản ứng của Trần Nghiêu, rõ ràng là kinh lớn hơn hỉ, chẳng lẽ trước đây cậu ta theo đuổi Trần Nghiêu?
Trong phòng tiếp khách.
Du Hàm ngồi xuống đối diện với Trần Nghiêu, không vội nói chuyện mà cẩn thận nhìn cô một cái.
So với hồi cấp hai, Trần Nghiêu đã thay đổi rất nhiều, không phải là đã tháo niềng răng hay tóc đã dài ra, loại thay đổi này chính là ở khí chất, cô trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. Nó khác xa với con nhím nhỏ đầy gai nhọn trong trí nhớ của anh...