Khi nhận được đề thi do chính Lâm Trưng đưa, Trần Nghiêu trong lòng âm thầm thở dài, cô biết ngay mà.
Một tờ giấy mỏng gồm đủ các dạng đề từ đơn giản đến nâng cao, những dạng đã ôn tập trong ba ngày này.
Lâm Trưng dành chút thời gian để làm đề thi đại học những năm gần đây, không phải là trước đây không làm, mà là không làm với mục đích phân tích, đếm các dạng câu hỏi và điểm số.
Đối với những thứ đã quá am hiểu, không cần lòng vòng xuy xét thêm quá trình gì nữa.
Nhưng đối với Trần Nghiêu thì cần có quá trình luyện tập và hình thành trí nhớ.
Bài kiểm tra kéo dài trong hai giờ, Trần Nghiêu bình tĩnh lại và làm các câu hỏi, lần đầu tiên cô cảm thấy đề thi môn toán không quá khó. Rốt cuộc, cô có một loại tự tin mà Lâm Trưng mang lại cho cô.
Bài làm cũng nhanh chóng được đánh giá, Lâm Trưng không cần nhìn đáp án, đầu bút không ngừng di chuyển, không tới hai phút đã tổng kết điểm.
Trần Nghiêu ngồi cách anh hai thước không dám nhìn: "Sao rồi ạ?"
Ngón tay Lâm Trưng xoay xoay bút, trên mặt không chút biểu cảm nhìn qua: "Hừ."
Nó tệ lắm à? Tại sao anh có biểu cảm này?
"Anh trai...Em xin lỗi, em...Em sẽ làm lại tốt hơn...Anh đừng tức giận..." Cô thấy anh im lặng không nói tiếng nào, trong lòng chợt hoảng hốt, theo bản năng nói xin lỗi.
Vội vàng đứng lên để bày tỏ thái độ, Trần Nghiêu dường như muốn bật khóc.
Cô làm sao có thể ngốc như vậy, người đứng nhất toàn trường đích thân phụ đa͙σ, vậy mà cũng không khá lên được, anh nhất định là vô cùng thất vọng.
Lâm Trưng không khỏi sững sờ: "Em khóc cái gì?"
"Em xin lỗi anh trai...huhu... Anh đừng không quan tâm đến em..."
Lần này đến lượt Lâm Trưng ngẩn người, anh vội vàng lấy khăn giấy đứng dậy đưa cho cô: "Em đã vượt qua bài kiểm tra, 117 điểm, em làm rất tốt."
Anh chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng không ngờ lại khiến cô khóc.
Khóc không thể nói ngừng là ngừng được, Trần Nghiêu vẫn lấy mu bàn tay che miệng rơi nước mắt.
Đôi mắt to và ngấn lệ, trông cô vô cùng ủy khuất và sợ hãi.
Cô đứng khóc một mình cũng không lấy khăn giấy, Lâm Trưng chỉ có thể nghiêng người giúp cô lau nước mắt: "Anh không có ý trêu em, em đừng khóc nữa được không?"
Anh lấy khăn giấy ấn vào dưới mắt Trần Nghiêu: "Ngoan, đừng khóc nữa."
Trong lòng cảm thấy xấu hổ, không hiểu sao khi nói ra điều đó trước mặt Lâm Trưng lại rơi nước mắt. Nghĩ vậy, cô chỉ lấy tay che mặt khóc nức nở để anh không nhìn thấy bộ dạng của chính mình.
Trên mu bàn tay có nước mắt, Lâm Trưng vươn ngón tay kéo cô: "Trần Nghiêu?"
Cô nắm lấy anh, siết chặt các ngón tay, một tay giữ cổ tay anh, vùi khuôn mặt đẫm lệ vào lòng bàn tay anh. Tay của Lâm Trưng đối với cô to đến mức có thể che hết khuôn mặt.
Nhìn Trần Nghiêu giấu mình trong tay như đà điểu, Lâm Trưng suy nghĩ lung tung trong chốc lát.
Khi khóc đủ rồi, cô vẫn nhỏ giọng thút thít không chịu buông tay.
Hơi thở thơm mát phả vào lòng bàn tay, buốt và ngứa.
Tay anh không tự chủ được cử động, Trần Nghiêu chậm rãi buông anh ra, cúi đầu xoay người đi vào phòng tắm.
Cả lòng bàn tay đều là nước mắt của cô.
Như thể anh vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt ẩm ướt, đôi má mịn màng, chiếc mũi khẽ động và đôi môi mềm mại khẽ mở khi cô đang khóc.
Nghĩ đến đây, anh chậm rãi nâng lòng bàn tay lên.
Giống như chuyển động chậm trong phim, Lâm Trưng hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, áp môi vào lòng bàn tay.