Mười một giờ tối, Lâm Trưng đang loay hoay trong phòng, nghe đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nức nở.
"Sao không nói gì? Còn đau không? Anh trai đưa em đến bệnh viện nhé, bây giờ em đừng khóc nữa được không?"
"...Hức...Không...Không muốn đến bệnh viện." Trần Nghiêu biết bây giờ anh đang nghiêm túc, nếu anh đến đây vào lúc này, rất nhiều chuyện sẽ không thoát khỏi được mắt của ba mẹ anh.
Mối quan hệ của họ dù có tốt đến đâu cũng không thân thiết đến mức nửa đêm còn tới gõ cửa quan tâm đối phương, chưa kể lúc này ba mẹ hai bên đều có mặt.
Anh đành phải nhượng bộ: "Được được, nếu không đến bệnh viện thì làm sao bây giờ?"
Trần Nghiêu khóc một hồi, lấy khăn giấy lau nước mắt, khóc thút thít nói: "Sẽ...Mau khỏi thôi, không cần đến bệnh viện..."
Thở ra một hơi, Lâm Trưng cùng cô thương lượng: "Vậy ngày mai sẽ không học nữa, nghỉ ngơi thật tốt."
Trần Nghiêu sụt sịt: "Dạ..."
"Nếu em vẫn cảm thấy đau, phải đi bệnh viện, có biết chưa?"
Cô bĩu môi, là đang muốn từ chối.
Ở phía đối diện, dường như nhìn thấy được vẻ mặt của cô: "Không thể giấu bênh sợ thầy."
Trần Nghiêu không kìm được cười khúc khích, đó không phải là những gì cô đã nói với anh sao?
Vẫn có thể cười, chắc không quá nghiêm trọng, Lâm Trưng rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Trần Nghiêu ậm ừ, nhưng không có ý dập máy.
"Chuyện gì vậy?" Thấy cô vẫn chưa kết thúc cuộc gọi, Lâm Trưng hỏi lại.
Phía bên kia cô ấp úng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng nghe không rõ, dùng ngón tay ấn vào phím âm lượng vài lần: "Cái gì? Không nghe được."
"Anh còn đau không?" Trần Nghiêu đỏ mặt khuếch đại giọng nói của mình, cuối cùng lại hạ xuống nói một lần nữa.
"Khụ, không có việc gì. Em nghỉ ngơi sớm đi." Anh nói xong liền cúp điện thoại trước.
Tim đập như trống, anh nằm ngửa ở trên giường, hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, điện thoại di động dưới lồng ngực rung lên, anh đưa tới phía trước mở màn hình, Lâm Trưng mím môi, khóe miệng hơi cong lên.
[Trần Nghiêu: "Anh cư nhiên dám dập điện thoại trước? Tuyệt giao! Nếu em mà để ý đến anh thì anh chính là cẩu!"]
Máy điều hòa từ từ thổi hơi lạnh, Trần Nghiêu ôm con cừu non tựa vào đầu giường, trên màn hình nhanh chóng hiện lên một tin nhắn mới.
[Đại Cẩu thối: "Nhớ bôi thuốc và nghỉ ngơi sớm nhé. Chúc em ngủ ngon."]
Chớp mắt gương mặt tràn đầy ý cười, Trần Nghiêu đem ghi chú của anh sửa lại.
Đặt điện thoại xuống, cô bàng hoàng nghĩ về những sự việc vừa rồi.
Nếu Lâm Trưng đối xử tốt với mình là vì anh trai chăm sóc và yêu thương em gái, vậy thì việc hôm nay anh dung túng cho mình đùa nghịch dưới gầm bàn thì như thế nào? Anh ấy không ghét việc gần gũi với mình sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu tiến thêm một bước nữa?
Lâm Trưng luôn cẩn trọng trong lời nói và việc làm, dù ở bên cô bảy năm nhưng chưa bao giờ có hành động thân mật quá mức, đối với người khác cũng vậy.
Vì nɠɵạı hình và học lực xuất sắc từ khi còn nhỏ, anh luôn là đối tượng được nhiều cô gái yêu thích và thầm thương trộm nhớ. Có không ít cô gái táo bạo, giống như cô gái công khai tán tỉnh anh trong siêu thị ngày hôm đó, Trần Nghiêu cũng đã từng thấy qua.
Mỗi ngày tặng bữa sáng, thư tình...Lâm Trưng giống như thiếu một dây thần kinh trong phương diện này vậy, vô luận người khác có làm việc cảm động cỡ nào thì vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, không kịch liệt từ chối nhưng cũng không bao giờ tiếp nhận.
Vì một số việc ở trường cấp 2, Trần Nghiêu không thích tiếp xúc nhiều với mọi người. Vì thế nên cô không cảm thấy Lâm Trưng có gì bất thường. Nhưng bây giờ cô biết mình có ý đối với anh, vấn đề này cần phải suy nghĩ lại.