Bật điều hòa, anh cúi người vén tóc mái của cô lên xem: "Em vừa đi đâu về? Mồ hôi ra nhiều thế này."
Trần Nghiêu không nhìn anh, rũ mắt xuống không nói gì.
Lâm Trưng kêu cô ngồi lên sô pha, lấy khăn sạch thấm nước ấm, đi tới giúp cô lau mảng da đỏ trên trán.
Trên người anh có một mùi hương dễ chịu, một mùi hương sạch sẽ thoang thoảng hòa cùng sữa tắm và nước giặt.
Trần Nghiêu xoắn hai tay vào nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống để anh di chuyển.
Sau khi lau mồ hôi trên da cô, Lâm Trưng lấy thuốc mỡ giúp cô bôi.
Anh ở rất gần cô, lấy tăm bông nhúng vào thuốc mỡ, chấm lên vầng trán ửng đỏ của cô.
Vẻ mặt anh điềm tĩnh, luôn luôn không có cảm xúc gì mãnh liệt. Kể từ khi họ gặp nhau, đây là biểu hiện thường ngày của anh, như thể anh không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Trần Nghiêu ngoảnh mặt đi, thấy anh đưa tay phải ra phía trước, bên trong cổ tay có một vòng vết thương, lúc này đã hiện lên màu tím xanh. Đủ để nhìn ra lúc ấy cô đã dùng sức nhiều như thế nào.
Cảm giác chua xót lại bộc phát.
Cô duỗi ngón tay ra chạm vào, động tác của Lâm Trưng đột ngột dừng lại.
"Còn đau không?" cô hỏi nhỏ.
Lâm Trưng im lặng một hồi, đôi mắt đen sâu thẳm tĩnh mịch: "Em nói xem?"
Cô cắn môi, vẻ mặt áy náy và ủy khuất.
"Em xin lỗi, em không nên giận anh."
Vừa nói, một lượng lớn nước mắt đảo lên trong hốc mắt, hai mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ lên, giống như một đứa trẻ đang tủi thân và bất lực.
Hầu kết của Lâm Trưng lặng lẽ lăn.
Vừa định nói không sao, cô dẩu môi, tiến lại gần cổ tay anh, thổi nhẹ vào vết thương.
Da trở nên nóng bừng, ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
Ngón tay cầm tăm bông run lên, Lâm Trưng định rút tay về nhưng cô đã đưa tay giữ lấy.
"..."
Lời nói của anh chợt nghẹn lại trong cổ họng.
Cô gái vươn đầu lưỡi hồng hào ra liếʍ trên cổ tay anh.
Dòng điện tê dại từ trên da truyền đến, trong chốc lát lan ra khắp cơ thể, Lâm Trưng trong vô thức muốn đẩy cô.
Một đôi tay nhỏ mềm mại không chút sức lực, nhưng anh như bị dây leo mềm mại trói chặt, không thể nào động đậy.
Đầu lưỡi có chút mát lạnh của Trần Nghiêu khẽ run lên, lướt qua làn da mỏng manh ở cổ tay anh hết lần này đến lần khác, như khuấy động hồ nước, khiến tầng tầng lớp lớp gợn sóng, làn sóng mở ra khiến anh không thể bình tĩnh được trong một khoảng thời gian dài.
Trần Nghiêu đỏ mặt, trên mi mắt có một nốt ruồi lệ, đôi mắt long lanh như nước pha lê.
Cô nhìn anh, nuốt nước bọt, chiếc lưỡi lướt qua đôi môi đầy đặn để lại vệt nước trong suốt: "Anh ơi, còn đau không?"
Đôi mắt Lâm Trưng sâu không thấy đáy, thanh âm khàn khàn đến cực điểm: "Không còn đau nữa."