Ngửa đầu nhắm mắt lại, Lâm Trưng không nhịn được phát ra tiếng thở dốc.
"Đủ...Đủ rồi..." Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh nhịn không được sẽ làm ra những việc quá đáng.
Rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ nhìn thấy anh mất tự chủ, vậy mà trái tim cô cũng thích ý tràn ra cảm giác tê dại, hai chân Trần Nghiêu cưỡi lên một bên bắp chân anh, không nhịn được đong đưa thắt lưng, cách một lớp quần ngủ cọ sát chân tâm ngứa ngáy đang chảy nước, đè thấp đầu đem dươиɠ ѵậŧ hưng phấn run rẩy ngậm vào sâu hơn.
Ảo giác do đại não chế tạo ra quá mức cám dỗ, thắt lưng vô thức cử động, Trần Nghiêu không kịp phòng bị, bất ngờ bị thọc đến hàm trên, lập tức ho khan thở hổn hển.
"Được rồi, mau đứng lên." Lý trí kéo ra khỏi giấc mộng, Lâm Trưng vươn tay muốn kéo cô, nhưng cô ngoan cố không chịu đứng dậy, chậm chạp giảm bớt cảm giác khó chịu trong miệng rồi tiếp tục dùng miệng bú mυ"ŧ.
"Ưm——" Nước miếng của cô không kìm được chảy xuống từ khóe môi, theo cây gậy nhỏ giọt xuống túi tinh, Lâm Trưng rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm Trần Nghiêu để cô dừng lại: "Được rồi, ngoan."
'Tách' một tiếng phun ra gậy thịt lớn, Trần Nghiêu liếʍ liếʍ khóe miệng mỏi nhừ: "Anh trai có thoải mái không?"
"Ừm." Lâm Trưng ôm cô vào lòng, cau mày nói: "Lần sau không được như vậy."
Trần Nghiêu xoay người, không chịu trả lời câu hỏi của anh: "Anh...anh tiến vào đi..."
Cô lấy ra vài khối vuông nhỏ từ túi áo ngủ, hiển nhiên là Trần Nghiêu đã chuẩn bị trước khi đến, không chàng trai nào có thể cưỡng lại sự khiêu khích của cô gái mình thích, hầu kết lăn lộn thật mạnh vài lần, ngón ta hạ xuống cởi quần ngủ của cô.
Đem quần áo lót xuống phía dưới thân thể, Lâm Trưng quỳ gối giữa hai chân cô thẳng lưng cắm rút, cúi người dùng đầu lưỡi hôn lên, động tác càng ngày càng tăng, giường cũng lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.
Dưới lầu còn có người nhà, Trần Nghiêu khẩn trương cắn môi, ôm chặt anh: "A...Anh trai...Chúng ta xuống đất đi..."
Lâm Trưng dừng lại động tác, thở dốc một hồi, một tay ôm eo cô xuống giường, hai chân đứng vững ở bên giường, anh trực tiếp ôm lấy Trần Nghiêu tiếp tục ȶᏂασ lộng.
Bởi vì động tắc thẳng eo của Lâm Trưng mà cặp mông bị đâm đến xóc nảy, để đảm bảo an toàn cô chỉ có thể gắt gao quấn chặt lấy cơ thể anh. Huyệt nhỏ chảy nước bị cắm vào rút ra liên tục, dươиɠ ѵậŧ rút ra mang theo huyệt thịt phấn nộn, mυ"ŧ chặt đến mức lưu luyến không muốn rời.
"A...a...." Trần Nghiêu không dám kêu quá lớn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng chôn ở cần cổ ẩm ướt mồ hôi của anh.
Hạ thân va chạm kịch liệt, quai hàm Lâm Trưng siết chặt, thở hồng hộc như trâu, không khống chế được lực đa͙σ, thô bạo đâm lút cán dươиɠ ѵậŧ, giã mạnh vào hoa tâm không ngừng co rút.