“A… Ha ô, chó hoang không được… A muốn tới, tới rồi a a, a cứu, cứu mạng!”
Trên cổ cô đeo một chiếc vòng thiếc màu bạc, dây xích nằm trong tay người đàn ông, nâng đầu cô lên, thở dốc thô nặng hung ác hỏi: “Muốn ai tới cứu em, hửm?"
“A a, không có ai, không có, mong chủ nhân a, ở, ở trong cơ thể của chó hoang phóng thích.”
Cô mặc một bộ quần áo tình thú hình con thỏ màu đen trắng, bên dưới mặc quần tất lưới, quỳ lên giường, váy xẻ tà làm lộ ra phần lưng tuyết trắng, bó sát bao bọc lấy dáng người chữ S, bộ ngực được bao bọc chặt chẽ bởi áo ngực, đè ép hai bên tạo thành rãnh mương sâu hút như vực sâu.
©ôи th!t của nam nhân vô cùng dữ tợn, sưng to ương ngạnh, bên trên đầu khấc là gel bôi trơn bóng loáng, đâm thẳng vào hoa huyệt qua lỗ nhỏ dưới tất lưới, nhưng mà cũng làm rách vải dệt mới hoàn toàn đi vào bên trong hoa huyệt của cô.
Bởi vì trên đầu còn đeo đôi tai thỏ rất dài, mỗi lần hắn thâm nhập vào cơ thể cô lại rung lên, đôi tai cũng theo động tác của hắn mà đong đưa.
Túm dây xích trong tay, làm cô hít thở không thông ngửa đầu ra sau, cánh môi lạnh lẽo dán lên lỗ tai cô, hô hấp nóng bỏng phun lên tai, ngón tay ác ý ấn lên khuôn mặt bị hắn đánh đến sưng phù, mặt của Mật Khanh đỏ như một quả táo, bị làm đến lên đỉnh.
Nhưng trong tiếng rêи ɾỉ của cô lại tràn ngập thống khổ, ngay cả trán cũng toát ra đầy mồ hôi lạnh, bụng căng chặt, liều mạng bài xích ©ôи th!t bên trong hạ thể ra.
“Ô a, chó hoang, muốn, phải bị chủ nhân cắm chết, ha!”
Nam nhân ở bên tai cô phát ra tiếng cười trầm nhẹ: "Nếu cắm chết em thì làm sao?"
“A a… Được, được a, mạng của chó hoang, là chủ nhân, a.”
Hai tròng mắt của hắn không có tìиɧ ɖu͙©, biểu tình đánh giá cô có chút dữ tợn, rũ mắt nhìn hung khí trước ngực kia, vυ" bị đè ép, bàn tay to của hắn véo lên, vậy mà còn nắm không hết, phải biết rằng bàn tay của hắn có thể dễ dàng bắt lấy cả khuôn mặt của cô.
“Nhìn dáng vẻ này, vυ" của em còn lớn hơn mặt. Quả nhiên cơ thể của em rất thích hợp mặc loại quần áo như thế này, cảm giác thế nào, chó con?"
“A thật sướиɠ, chủ nhân, ©ôи th!t, ©ôи th!t làm ŧıểυ huyệt chó hoang thật sướиɠ… Thật sướиɠ a a.” Cô run rẩy, nói ra những lời mà bản thân như muốn cắn đứt lưỡi để nói, cây ©ôи th!t kia khí thế mãnh liệt chờ để phản công đã lâu, lúc bắt đầu cắm vào chẳng qua là cho cô trước một chút đồ ăn, bây giờ mới là thời điểm tra tấn cô.
"Tôi ngược lại muốn nhìn hôm nay chó con có thể chịu nổi bao lâu."
Hắn đẩy đầu cô, buông lỏng xích sắt trong tay, đầu Mật Khanh theo đà ngã xuống giường, nhìn dây xích bên cạnh mặt mình, hé miệng ngậm lấy, nắm chăn mềm mại dưới thân mình, nức nở rơi nước mắt, mu bàn tay vì dùng sức mà nổi lên cả gân xanh.
Thịt non hút chặt lấy ©ôи th!t chằng chịt gân xanh của hắn, có gel bôi trơn dù có tình nguyện hay không thì cắm vào cũng vô cùng thuận lợi.
Hắn nghiêm túc, một tay đặt lên eo cô, một tay khác lại dùng sức đánh mông cô.
“A…” Mật Khanh đau đớn ngậm xích sắt kêu lên, nước mắt lã chã rơi.
Cách lớp tất lưới, mông đã tím hết rồi, ©ôи th!t thô to xỏ xuyên qua tử ©υиɠ, như sắp chọc đến dạ dày, thứ này không phải người thường có thể chứa chấp được, mỗi lần cô bị hắn làm căng nhất chỉ có thể chịu được hai phút liền bắt đầu xin tha.
Mà lần này, cũng chỉ có gần ba phút thôi.
“A a cứu cứu mạng, chủ nhân a… Chó hoang, không không cần a, cầu, ngài, ha cứu, cứu mạng, cứu tôi a a cứu mạng a!”
Sẽ bị đâm thủng, cô sẽ bị đâm thủng mất!
Không phải trước nay chưa từng, lần trước còn làm đến tử ©υиɠ chảy máu, ký ức đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ sâu sắc. Bởi vì khóc lớn, xích sắt trong miệng cũng rơi ra trượt xuống dưới, khoé miệng dính đầy nước miếng chảy xuống cằm: “Đau, đau, chủ, chủ nhân chó hoang từ bỏ a… Từ bỏ!”
Cô càng nói, động tác của hắn lại càng nhanh, tinh hoàn bạch bạch đánh vào hai môi âʍ ɦộ.
"Ngoài chịu đựng em còn cách nào khác sao?"
Hắn khinh thường nói một câu như vậy. Đối lập với sự thống khổ của cô, hắn vẫn vô cùng bình thản đối, bụng nhỏ nhô lên, Mật Khanh khóc tới trời đất tối sầm, gương mặt tinh xảo dù đã khóc đến rung động lòng người mà người đàn ông vẫn không lay động.
Cô quá đau, đầu gối quỳ trên giường muốn bò về phía trước.
“Đau, chó hoang đau a! Cầu xin chủ nhân, thương hại chó hoang a, ha cứu mạng… Chó hoang cầu xin, cứu mạng a, cứu, cứu chó hoang…”
Liên Dận Hành nhìn hành động của cô, không lên tiếng buông lỏng tay ra.
Giây tiếp theo, “ba” một tiếng ©ôи th!t khổng lồ rời khỏi hoa môi. Cô kêu khóc thảm thiết bò về phía trước, không nghĩ gì ngã xuống giường, nằm sát vào tận góc tường, ôm tóc run rẩy một lúc mới nhận ra bản thân vừa làm gì.
Trên khoé mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, cô run sợ ngẩng đầu nhìn lên, hắn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối trên giường, ©ôи th!t sưng to khổng lồ vẫn giương cao sừng sững ở sát bụng, hắn cười làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, mắt phượng yêu mị, liếʍ môi một cái hướng về phía cô: “Hửm?”
Mật Khanh hoảng sợ toàn thân run rẩy.
Cô nghĩ hắn sẽ ngăn cô lại, không nghĩ đến hắn lại trực tiếp để cô chạy, tìm ra lý do trừng phạt cô.
“A… oa a.”
Không không không! Thủ đoạn của hắn, cô không thể tiếp nhận.
“Chủ nhân tôi, tôi sai rồi, xin lỗi, chó hoang là vì đau quá, chó hoang biết sai rồi a! Chó hoang biết rồi!”
Hắn mím môi.
“Thế nên em định ở lì chỗ đó xin tha phải không?"
“A không phải, không phải!”
Mật Khanh quỳ xuống, mặc đồ tình thú hình thỏ càng làm cơ thể cô thêm yêu mị gợi cảm, ngay cả khi khóc lóc thảm thiết cũng vô cùng câu dẫn, hai bầu ngực đong đưa chậm rì rì bò lại chỗ hắn, quỳ cạnh mép giường, hai tay nâng lên bắt đầu tự tát mặt mình.
“Xin lỗi, oa xin lỗi! Chó hoang biết sai, chó hoang biết sai rồi!”
Chát —— bốp bốp —— chát.
Một cái rồi lại một cái. Cô sợ bị hắn tra tấn nên chỉ có thể ở trước mặt hắn tự dạy dỗ mình, khóc lóc tự tát, tay cô không dám không dùng lực, cho dù lòng bàn tay đánh đến sưng cũng phải tiếp tục, tóc dài dính trên mặt, tiếng khóc của cô cũng bị tiếng tát lấn áp.
Liên Dận Hành không cảm xúc nhìn hành động của cô.
“Cầu ngài, tha chó hoang, a chó hoang sai rồi, sai, thật sự sai rồi…” Tát mười lăm cái, tay đã đau đến mức không cử động được, lúc ở trên xe hai bàn tay đã bị va đập hồng hết lên, mặt của cô cũng bị chính mình đán đến sưng đỏ.
Nhưng càng tuyệt vọng hơn là hắn lại nắm tóc cô, không chút dịu dàng kéo cô lên giường, bóp cổ cô ấn xuống, Mật Khanh hít thở không thông, hai chân đá loạn, mắt trừng lớn kêu cứu, ngón chân tròn trịa cố hết sức chui ra qua khe hở của tất lưới.
Hắn gập chân dài, ngồi quỳ trước mặt cô, cạy miệng ra, ©ôи th!t ngập trời kia dùng sức chọc vào trong khoang miệng.
"Oẹ... ——”
Ép cho khoé miệng cô bị xé rách cũng phải dùng cổ họng kẹp chặt!