Dưới ánh trăng, trên bờ sông Tương, Hằng Nga cùng hai vị tiên Chung, Lã, vì cứu độ chim hạc, đã tụ họp một chỗ, bàn chuyện phiếm. Chung tiên đem tiền nhân hậu quả việc vua nhà Đường ứng vận kiếp số, kể sơ lược một hồi, nhắc tới Vương Thái, tuy còn ít tuổi đã vì lòng yêu nước, tạo nên kiếp nạn cho nước người lùn, giết người vô số.
Mọi người nói chuyện hồi lâu, chẳng dè trời bắt đầu rạng sáng. Hằng Nga thấy ánh trăng đã mờ nhạt, không thể ở lại, đành xin cáo từ, ra đi. Lúc đó, hai vị tiên Chung, Lã mới đưa chim hạc xuống âm ti, thương lượng cùng Diêm vương cho nó được đi đầu thai vào một nhà trung hậu, lương thiện, đời đời làm quan. Đứa con trai đó về sau là Hàn Tương Tử, một trong tám vị tiên. Cha cậu là Hàn Hội, chú ruột là một trong bát đại gia Trung Quốc, và là người nhiệt liệt bảo vệ Khổng giáo, tức là Hàn Văn công, tự là Xương Lê, được người đời sau xưng tôn là Hàn Xương Lê.
Sau khi đưa chim hạc đi đầu thai, Chung Li Quyền lại dẫn Lã Động Tân tới đất Thục, tìm tới vách núi Khiển Vân, trên dãy Nga Mi, để tập luyện đan, dưỡng khí. Lúc ra đi, Động Tân hỏi thăm tình hình cha mẹ mình ở trong nhà, Chung Li Quyền cười nói :
- Anh chẳng cần bận tâm. Cha mẹ anh được ta điểm hóa, đã chán ghét cảnh hồng trần, đang ở nhà tu đạo. Ta còn dạy cho họ nhiều khẩu quyết nhập môn và công phu tu dưỡng. Đại khái tới lúc anh thành công, họ đã có vài phần công hạnh, anh có thể đích thân tới độ cho cha mẹ anh một phần nào, cũng chẳng khó khăn gì. Còn con trai anh, vốn là người trong trường công danh, sau này tự cậu ta đi kiếm công danh, anh cũng chẳng cần phải quan tâm.
Động Tân cảm kích bái tạ.
Là Động Tân ở vách núi Khiển Vân được năm năm, thấu hiểu chuyện nhân quả, quay về bản chân. Kể từ lúc xuất gia đến giờ, chưa quá mười năm, đã thành đại la tiên thể, ngang hàng với Thiết Quài, Chung Li Quyền, là những vị thần tiên thành công mau nhất. Chung qui cũng tại ông ta có căn cơ cực thâm hậu, lại tồn tâm cứu đời giúp người. Ông vâng chỉ Ngọc đế hạ phàm, không thể đem so sánh với những người bị biếm chích, đày xuống hồng trần. Sau khi thành đạo, ông lại được Lão tổ ban cho cuốn "Huyền giáo bí khu", phàm các pháp thuật của thần tiên ba cõi, đều có ghi hết trong sách này, gồm đủ vạn tượng bao la, đoạt cả công lao của tạo hóa, có thể kể là bộ kỳ thư hoàn bị nhất trong Đạo giáo. Các vị thần tiên thông thường không có duyên được để mắt tới, ngay cả tám vị tiên, ngoài Thiết Quài, Chung Li Quyền ra, vị tất đã có người được nhìn trộm. Về sau, Động Tân lại được kiêm lãnh chức vụ cũ, là Đông Hoa đế quân, thì cuốn sách trên được cất giấu trong điện Đông Hoa. Động Tân đọc hết sách này, thần thông quảng đại, thánh tích rất nhiều. Người đời nhân đó đều xưng là Lã tổ, hoặc Thuần Dương Tử, chứ không gọi tên họ ra. Động Tân là danh hiệu ông tự xưng, còn xưng là Hồi đạo nhân nữa. Chữ "Hồi" gồm hai chứ "Khẩu’,cùng với chữ "Lã" 2 là tương đồng. ông còn xưng là "Sơn Thạch tiên sinh", Sơn Thạch chính là chiết tự của chữ Nham 3 , tên tục của ông. Vì ông ôm ấp hoằng nguyện phổ độ tất cả chúng sinh, nên trong lúc các vị tiên đều lên trời, hiếm khi đặt chân trở lại trần thế, thì riêng Lã tổ thường hóa thành hình người, mỗi khi tới địa phương nào, lại tùy ý cải danh, để âm thầm theo dõi người đời. Đó là chuyện sau.
Nay lại nói tới lúc Lã tổ thành đạo xong, ông theo sư phụ đi rong chơi khắp nơi, trong vài năm trời, lập được nhiều công đức. Ông lại được sư phụ hội cùng Thiết Quài, Thái Hòa, Hà tiên cô, kéo nhau lên tham bái Ngọc đế, được Ngọc đế ban yến ở điện Linh Tiêu, đặc biệt ban lời hiểu dụ, khuyên ông cố gắng làm tròn chức vụ. Ra khỏi điện, Chung Li Quyền dẫn Động Tân đến tham bái tổ sư, yết kiến vương mẫu, Huyền Nữ, và đi thăm thần tiên ở các động. Sau đó, Chung tiên lại bầy tiệc trong động phủ của mình, mời các vị tiên đều tới tham dự. Trong tiệc, bàn tới việc Trương Quả hiện ở kinh sư. Vua Đường muốn gặp mặt Trương Quả, nhưng ông ta nhất quyết không chịu triều kiến. Vì vua Đường tin yêu một ban yêu đạo, khiến yêu khí đầy dẫy trong cung, nên Trương Quả không chịu đánh bạn với bọn chúng, nhưng ông ta cũng không muốn đối đầu với chúng làm chi. Nhân chuyến này, Chung Li Quyền cười, nói với Lã tổ :
- Trương lão tính tình quá cố chấp, tránh né. Đã thụ mệnh chủ trì kiếp số, cũng nên tùy tục một chút mới phải. Phen này anh xuống núi, chúng ta hãy tới thăm ông ấy, nếu giúp đỡ ông được một hai phần, cũng là công đức của anh.
Lã tổ vui vẻ nhận lời, nói :
- Đệ tử tình nguyện tới đó.
Tiệc tan, các vị tiên đều nhận quà biếu đem về, Lã tổ cũng nhận một phần, vái tạ, và ngay hôm đó theo Chung Li Quyền tới Trường An. Lúc đó, Trương Quả đang hóa thành một vị linh quan, trông coi việc âm nhạc, múa hát, ẩn thân ở trong vườn lê, Chung Li Quyền tới thăm ông ta, giới thiệu Lã tổ, để hai người quen biết nhau, lại nói rõ ý tới đây giúp đỡ. Trương Quả rất hân hoan, nói :
- Tôi tuy sống chen lộn chỗ này, nhưng rất ghét bọn chúng kiêu căng, nói rác tai. Hiện có một chuyện, kể ra cũng thú vị lắm. Đó là có tên yêu đạo Diệp Pháp Thiện ton hót trước mặt thiên tử, nói rằng trong Lê Viên có một ông lão, chẳng có tên tuổi gì, tự xưng là si lão (ông già ngờ nghệch). Người đó chính là Trương Quả hóa thân, có nhiều đạo thuật. Thiên tử đã mấy lần sai nội quan tuyên triệu tôi, tôi đều thác bệnh, không đi, lại nhờ chưởng ban của chúng tôi ba bốn lần bẩm tấu rằng đó là một người vừa già vừa ngờ nghệch, ngoài việc dạy hát ra, chẳng có chút bản lãnh nào, hoàng thượng đừng nên tin lời pháp sư nói nhảm. Nào ngờ Diệp yêu nghe vậy, tức giận, đỏ mặt tía tai,vội vã tâu rằng : "Nếu đã vậy, bệ hạ hãy cho gọi hắn vào cung, nhìn tận mắt, bắt toàn ban linh quan tử đệ tới ca hát, coi người đó có phải người tiên hay không. Lúc đó chúng thần tự có biện pháp khiến hắn không thể che giấu nữa". Thiên tử nghe lời xằng bậy đó, lập tức cho đòi toàn ban chúng tôi vào cung. Tôi nhất quyết không chịu hiển xuất chân diện mục, đã tới đó dưới dạng một lão già. Tôi lại không quen thể chế quan gia, làm bộ ngớ ngớ ngẩn ngẩn, lại bảo đám nhân viên hóa trang cho tôi thành một người nhà quê. Lúc đó, thiên tử rất chú ý đến tôi, đợi chúng ca múa xong, liền sai trung quan vời tôi tới kiến giá. Tôi lại biến thành một thằng bé để sai vặt, thiên tử liền nói : "Không phải người này. Vừa rồi trẫm thấy rõ ràng là một ông già, tại sao bay giờ lại lôi tới một đứa nhỏ ?". Chưởng ban cuống lên, không hiểu ra sao, chỉ dập đầu lạy, nói : "Tiểu nhân đáng chết ! Thật tình vừa rồi lôi tới thì là một ông già, không hiểu vì sao trong chớp mắt đã biến đổi hình dạng thế này. Người này, bản thân tiểu nhân cũng chưa nhìn thấy bao giờ, cũng không hiểu từ đâu tới". Thiên tử rất nghi ngờ, đích thân hỏi tôi "Ngươi là ai?", tôi bẩm tấu là giáo sư trong Lê Viên, thiên tử nghe vậy, liền tươi cười trở lại, hỏi các giáo sư trong ban chúng tôi có bao nhiêu người, tôi bẩm tấu rằng : "Chi có một mình tiểu nhân, cùng hai vị phó ban, vì không nghe tuyên triệu, nên chưa từng tiến cung". Thiên tử lấy làm lạ, bảo tôi trở xuống, ráng lo dạy dỗ chúng về ca từ. Tôi vừa bước xuống, liền biến thành người già trở lại, liền nghe mọi người trong cung cười ầm lên, kêu là kỳ lạ. Diệp Pháp Thiện nghe được, liền tâu . "Bệ hạ thấy đó, người này nếu không thần thông quảng đại, sao có thể biến đối nhanh chóng ngay trước mặt bệ hạ. Nếu không phải thần tiên chân chính, sao dám to gan như thế". Thiên tử nghe vậy, gật đầu liền mấy cái, lại cho triệu tôi lên, tươi cười hiểu dụ : "Có người nói khanh chính là người tiên Trương Quả hạ phàm, du hí chốn hồng trần, có đúng hay không ? Trẫm rất tin Đạo giáo, hâm mộ thần tiên, nếu quả là Trương tiên, ngại gì mà không cho trẫm thấy chân dung . Trẫm hoan hỉ nghênh tiếp, mời khanh ở luôn trong cung, để sớm chiều nghe chỉ bảo, ý khanh thế nào ?"
Nghe đến đây, Lã tổ liền cười, hỏi :
- Xin hỏi sư thúc đối phó ra sao ?
- Đời nào ta chịu thừa nhận, tất nhiên là kiếm lời hàm hồ nói ‘ "Sinh bình, ngay cả bạn bè họ Trương hạ thần cũng không có, và cũng không biết chữ "Trương" viết như thế nào, làm sao thần có thể là Trương tiên được ?". Thiên tử không biết làm sao, đành cho chúng tôi rút lui. Xem chừng nhà vua lấy làm lạ. Thấy ta lúc già lúc trẻ, nên lúc bàn với người khác về chuyện này, ngài mới đùa bỡn gọi ta là "lão lang".
Hai vị tiên nghe vậy, liền cười nói :
- Cách xưng hô hay lắm, danh hiệu hay lắm. Quả là một giai thoại trong Lê Viên.
Chung tiên lại gật đầu, nói :
- Chúng tôi sớm biết ông được hưởng phúc lớn, sau này sẽ được những người sinh sống về nghệ thuật ca múa hương khói phụng thờ, nhưng e rằng hai chữ "lão lang" sẽ còn truyền tụng về lâu về dài.
Lã tiên cũng cười, nói :
- Lê Viên là đầu mối của hí ban, lão lang lại làm ông tổ dạy nghề cho hí ban, thì sau này nghề múa hát, ca kịch có căn cơ vững chắc, sẽ tiến rất xa, không thể thiếu việc phụng thờ lão lang làm thần, đúng như lời thầy tôi suy đoán.
Câu nói đó khiến Trương Quả cười ngất. Chung Li Quyền liền nghiêm sắc mặt, nói :
-Vừa rồi là nói giỡn, sự thật vẫn là sự thật. Đạo huynh đã nhận trách nhiệm rất lớn, đã vào khu cấm địa trong hoàng thành, sao còn cố chấp, nhất định không chịu gặp thiên tử ? Người xuất gia chúng ta tùy tục kết duyên, không nhất định một điều gì, chỉ cầu có ích cho dân, là ra sức mà làm việc. Thiên tử ngày nay tuy ứng số gặp tai kiếp, nhưng là người thành tâm hiếu đạo, siêng năng việc chính trị, thương yêu dân chúng, tích chứa điều phúc, thì dù cho kiếp số đã định, tại sao không thể vãn hồi, hoặc giả giảm bớt tai biến ? Như vậy cũng có phần bổ ích cho dân, cho nước. Việc hiện thành những công đức như thế, mà không nghĩ đến, chẳng uổng danh kim tiên trên trời lắm sao ?
Trương Quả nghe vậy, hoạt nhiên tỉnh ngộ, nói :
- Tiểu đệ ngu muội, kiến thức không rộng, lại thêm bẩm tính cố chấp, không thích hàng ngày gần gũi thiên nhan, nên mới có điều lầm lỡ như thế. Nay được chỉ dẫn, khác nào mở mang chỗ tối tăm. Nghe đâu thiên tiên tử hiện đang ra lệnh cho Diệp Pháp Thiện, bảo hắn tìm cách gì khuyên nhủ tôi tiến cung. Ngài hứa tôn tôi làm quốc sư, sớm chiều thụ giáo. Vậy nên sớm muộn gì Pháp Thiện cũng tới tìm tôi. Tôi lỡ làm chuyện hí lộng rồi, nay lại thừa nhận mình là Trương Quả, biết ăn nói làm sao ?
Lã tiên cười, nói :
- Việc ấy rất dễ. Hoàng đế đã muốn gặp sư thúc, thế tất lại cho người tới Lê Viên vời gọi. Lúc đó, tôi sẽ thay mặt sư thúc, ảo hóa thành si lão, sư thúc chỉ việc ngồi yên một chỗ nào đó. Đợi khi hoàng thượng hỏi tới, tiểu điệt tự có cách nói năng, đưa sư thúc xuất hiện đường đường chính chính. Thứ nhất là đánh tan những lời cuồng ngôn sư thúc đã nói về si lão, tránh khỏi tội khi quân. Thứ hai là làm rõ việc Diệp Pháp Thiện trần tấu không thật, từ đó hoàng đế xa lánh hắn, để hắn khỏi gây rối trong nhân gian. Đó là kế "một công đôi việc", sư thúc thấy thế nào ?
Hai vị tiên Chung, Trương đều nói :
- Kế đó rất hay !
Ba vị tiên đang tụ họp bàn tán bỗng thấy trưởng ban trong Lê Viên tiến vào. Hai vị tiên Chung, Lã vội tránh qua chỗ khác. Trưởng ban thấy mặt Trương Quả, liền chau mày, lộ vẻ sầu khổ, giậm chân xuống đất, nói to tiếng:
- Lão sư phụ ơi, chuyện nát bấy lên rồi ! Chẳng hiểu vị Diệp pháp sư chơi trò gì với chúng ta nữa đây. Ông ấy cứ nhất quyết nói sư phụ là Trương địa tiên. Nay hoàng thượng lại tuyên triệu chúng ta vào cung diễn kịch, ca múa. Tiếng rằng ca kịch, mục đích chỉ nhắm vào một mình sư phụ. Ông ta muốn chứng minh cho mọi người thấy sư phụ có phải Trương tiên hay không. Chính miệng Diệp pháp sư nói ra như vậy, còn hăm he tôi rằng nếu sư phụ không chịu thừa nhận, liền bắt trưởng ban tôi, tống vào thiên lao, sau đó mới nói chuyện với sư phụ. Theo tôi nghĩ, sư phụ dẫu không phải Trương tiên chăng nữa, cũng có bản lãnh biến hóa nào đó. Nếu không, tại sao hôm đó có thể biến hóa, lúc già, lúc trẻ, khiến mọi người cười ầm lên ? Sư phụ đã có bản lãnh như thế, hãy đợi khi hoàng thượng vời vào bệ kiến, cứ hàm hồ nhận đại một lời, cũng có chỗ tốt đẹp, lại tránh được hậu hoạn. Trước hết là cứu được sinh mạng cho trưởng ban tôi, chẳng tốt hay sao ?
Trương Quả nghe vậy, liền nói :
- Chà, tên Diệp Pháp Thiện này quả là độc ác. Hoàng thượng yêu cầu hắn đi tìm ta, hắn không dám giáp mặt ta thì thôi, tại sao lại đi hăm dọa người khác ? Hắn đã vô lý như thế, ta phải bầy một trò ghẹo hắn, cho hắn biết thủ đoạn của si lão ta là thế nào. Trưởng ban đại gia, xin ông đừng buồn, hôm nay đi gặp hoàng thượng, giải quyết trái phải, việc đó ta tự đảm nhiệm, quyết không để liên lụy tới ông đâu. ông hãy yên tâm.
Trưởng ban nửa tin nửa ngờ, đi lo chuẩn bị các nhạc cụ, tập hợp toàn ban nghệ sĩ, cùng Trương Quả đích thân dẫn dắt họ vào cung. Lúc này, chỉ trong chớp mắt, vai trò của lão lang đã thay đổi, do Lã tổ đảm nhiệm.
Hí ban vào tới trong cung, hoàng đế không ra lệnh trình diễn, mà cho đòi trưởng ban cùng lão lang tiến lên, ra mắt. Trước tiên, ngài lấy lời dịu dàng hiểu dụ, mỗi lời mỗi gọi Trương Quả là tiên nhân, chỉ yêu cầu người tiên hiển xuất bản lai diện mục, vui lòng nhận chức quốc sư cho trẫm. Sau thấy lão lang một mực chối từ, long nhan sa sầm, lập tức ra lệnh bắt trưởng ban, đem giam vào ngục. Trưởng ban sợ hãi thất sắc, vội quì dưới điện, dập đầu lạy đến chảy máu đầu. Lã tổ bất giác cười thầm, cất tiếng hô to :
- Xin hỏi bệ hạ, dựa vào đâu mà cho rằng tiểu nhân chính là Trương tiên ?
Hoàng đế phán rằng chính Diệp pháp sư đã nói ra, Lã tổ mới nói :
- Hạ thần xin được gặp mặt pháp sư, hỏi cho ra lẽ.
Hoàng đế nghe vậy, thấy bí quá. Là vì lúc Diệp pháp sư nói, ông ta đã ba bốn lần cầu xin hoàng thượng đừng nhắc tới tên ông, nay bỗng đòi ra làm chứng, há chẳng thất tín với ông hay sao ?
Hoàng đế ngần ngừ một lát, mới nói :
- Khanh bất tất phải cầu kiến pháp sư. Ông ấy thường không muốn gặp người khác đâu.
Lã tổ khấu đầu, nói:
- Tiểu nhân cũng không đòi hỏi gặp pháp sư làm chi, chẳng qua là hôm đó lui chầu trở về, tiểu nhân cứ nghĩ tới nghĩ lui, không hiểu vì sao bệ hạ cứ cho thần là Trương tiên ? Tiểu nhân mới xin gặp sư phụ mình, là Chung tiên nhân, tiên nhân nói : "Muốn gặp Trương tiên không khó. Nhưng phải nhờ Diệp pháp sư đích thân đi Chung Nam sơn một chuyến mới được. Ngoài ông ấy ra, không ai làm nổi đâu". Cứ đó mà xét, tiểu nhân không phải Trương tiên, và có thể là Trương tiên đang ở trên núi Chung Nam, lại phải cần Diệp pháp sư vất vả một phen mới được.
- Lúc đầu sao không chịu nói, để bây giờ trẫm đòi bắt trưởng ban mới chịu khai ra ?
- Lúc trước, tiểu nhân rất sợ pháp sư khiển trách, nên chẳng dám nhiều chuyện. Nay thấy bệ hạ nổi cơn lôi đình, nếu không nói thật, thì trước là trái ý thánh thượng, sau là để tội tới trưởng ban, chung qui đều là lỗi của thần, sao còn dám giữ kín trong lòng, để chuốc lấy tai họa khó lường ?
Hoàng đế gật đầu, cho lui. Ngay sau đó lại cho gọi Diệp pháp sư lên. Bọn Lã tổ còn ở dưới thềm, từ xa xa nhìn thấy hoàng đế nói chuyện với ông kia, dường như cho biết lão lang không phải chân tiên, mà chân tiên đang ở Chung Nam sơn, yêu cầu pháp sư phải đi một chuyến. Kế đó, thấy Pháp Thiện phủ phục dưới thềm, không rõ là nói những gì, chỉ thấy hoàng đế lộ sắc mặt không vui, bực tức thoái trào.
Lã tổ về đến Lê Viên, cất tiếng cười ha hả, nói với Trương Quả :
- Thưa sư thúc, tiểu diệt chỉ nói một câu là mọi chuyện êm hết! Nhân đó, đem những lời đối đáp với hoàng đế kể lại cho hai vị tiên Chung, Trương cùng nghe.
Hai vị tiên nghe xong, đều cười, nói:
- Cách đó rất hay ! Sáng sớm mai, nhất định Diệp Pháp Thiện sẽ tới cầu kiến lão lang, anh cứ… vậy, vậy mà đối phó, bắt hắn phải mỏi cẳng một chuyến. Sau đó, lại dùng biện pháp… như thế, như thế. Có thể tự động xin gặp vua, chẳng cần hắn tiến dẫn, để hắn không biết đường đâu mà đối phó.
Lã tổ mỉm cười, nhận là phải.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Diệp Pháp Thiện tới, xin gặp lão lang. Lã tổ lại biến ra lão lang giả, ra tiếp kiến, hỏi hắn vì sao tới đây ? Pháp Thiện bẽn lẽn, nói :
- Chẳng dám giấu gì tôn giá, bần đạo nhất thời lầm lỡ, trước mặt thánh thượng có nói tôn giá chính là Trương Quả đại tiên. Nào ngờ thánh thượng có lòng cầu hiền tha thiết, có chí mộ đạo thâm sâu, muốn tìm Trương đại tiên cho bằng được. Chẳng dè tôn giá ra mắt thánh thượng, không chịu thừa nhận một tiếng, còn đề cử tôi đi Chung Nam sơn một chuyến. Chuyện đó không cần đề cập tới nữa, chỉ xin hỏi tôn giá có biết đích xác Trương đại tiên ở đâu hay không ? Nếu quả thật có Trương tiên ở Chung Nam sơn, tôi có phải vất vả đi một chuyến, cũng kể như vì nước cầu hiền, ai lại dám không đáp ứng ? Giả sử tới bên đó, không có Trương tiên, làm sao tôi có thể trở về phục chỉ . Vì thế, bần đạo đặc biệt tới đây, cầu xin tôn giá, ớ trước mặt thiên tử, nói rõ một câu đúng sự thật, chẳng những bần đạo thật lòng cảm ơn tôn giá, mà hoàng thượng cũng cảm kích vô cùng.
Lã tiên thấy giọng lưỡi hắn vô cùng điêu ngoa, mới nghĩ thầm : "Tên khốn này, không cho nếm mùi lợi hại, hắn cứ tưởng chúng ta là một lũ ngốc", nhân đó mới mỉm cười, nói :
- Pháp sư dạy quá lời rồi. Hạng người như tiểu nhân sao dám nói trước mặt thiên tử chứ ? Phiền đại giá pháp sư đến đây, cũng là muôn ngàn lần sợ hãi rồi. Còn chuyện Chung Nam sơn có Trương tiên hay không, chẳng qua chỉ là tiểu nhân được nghe tệ sư phụ nói phiếm một câu thôi. Hiện nay, tệ sư phụ đã lên núi Thiên Thai, không định rõ ngày về. Uổng công pháp sư tới đây, tiểu nhân chẳng biết nói sao, lòng thật áy náy, xin pháp sư lượng thứ.
Diệp Pháp Thiện nghe vậy, lòng nóng như lửa đốt, nghĩ thầm : "Rõ ràng người là Trương Quả, sao còn bắt ta đi tìm Trương Quả thứ hai ?". Nhưng không thể nói ra được, đành nén giận, hạ thấp giọng, hỏi :
- Nếu quả thật ở Chung Nam sơn có Trương tiên, bần đạo đi lần này, chẳng biết người tiên có chịu cho gặp mặt hay không ? Muôn ngàn lần mong tôn giá nói thật cho biết, đừng thoái thác nữa.
Lã tiên thấy Pháp Thiện lộ vẻ nóng ruột, cảm thấy bất nhẫn trong lòng, mới mỉm cười, nói :
- Tiểu nhân cùng Trương tiên chẳng có mối quan hệ gì, làm sao biết được ông ấy có chịu tiếp kiến hay không ? Những điều tiểu nhân nói đều là sự thật, sao dám có ý thoái thác ? Pháp sư đã hỏi tới tiểu nhân biết được điều gì, cứ thành thật bẩm báo. Tiểu nhân đã từng hỏi tệ sư phụ: nếu hoàng thượng phái người đi mời Trương đại tiên, chẳng biết đại tiên có chịu tiếp kiến hay không ? Tệ sư phụ cười, nói : "Thần tiên lấy trung hiếu làm gốc, lấy việc cứu đời làm hoài bão, nếu hoàng thượng ngự giá, đương nhiên là Trương tiên tiếp đón. Nếu phái người khác đi, trước hết phải xem người đó có thành tâm hay không ? Nếu có chút lòng khinh mạn, có chút ý gian xảo, dù cho có được gặp mặt, người tiên cũng chẳng thổ lộ chân tình, không chịu đi theo đâu".
Pháp Thiện nghe vậy, bất giác đổ mồ hôi lạnh. Nhưng được lão lang nói rõ cho biết, đã thầm mừng lắm rồi, vội hướng về phía Lã tiên vái tạ, cáo từ về phủ.
Hôm sau, Pháp Thiện mang theo thư mời của thiên tử, tiến về Chung Nam sơn. Cuộc hành trình kéo dài, không chỉ một ngày, lại đi qua nhiều nơi hoang vu, hoặc trèo đèo, lội suối, vô cùng vất vả.