Nghe Chung Li Quyền nói bà nội mình lớn tuổi hơn cha, tiên cô bất giác cười ha hả, nói :
- Cậu bé này nói ra toàn chuyện con nít. Bà nội cậu tất nhiên là lớn tuổi hơn cha cậu, hà tất phải nói.
Chung Li Quyền cười xòa, nói :
- Chị tôi gọi là Đại Cô Nương, năm nay được mười hai tuổi, còn tôi lên chín. Tôi còn có một đại ca ca, theo lời cha tôi, đã bị cọp già tha đi mất. Vì thế ông rất căm hận cọp beo. Mười năm trước, ông còn là một ông lão tráng kiện, những dã thú ở quanh núi này chết vì tay ông không biết bao nhiêu. Sau khi sinh ra chị tôi và tôi, ông đem tất cả bản lãnh của mình truyền lại cho chị em tôi.
Năm ngoái, cha tôi tới một địa phương nọ, bị một đám cọp beo vây hãm. Đánh nhau qua một đêm, tuy ông giữ được tính mạng, nhưng bao khí lực mất hết. Đến lúc trời sáng, có người thấy ông nằm dưới đất miệng chảy nước giãi, thân hình mềm nhũn, mê man. Chẳng may ông còn nói được, năn nỉ người ta cõng về nhà. Từ đó về sau, ông không vào núi nữa, nên không phải đối đầu với dã thú.
Tiên cô nghe vậy, bất giác gật gù, cất tiếng thở than :
- Cậu bé, cậu xem đó. Cha cậu là một anh hùng, tài giỏi như thế, mà cậy dũng khí, chuyên giết cọp beo, kết quả là bị cọp beo làm tổn thương, trở thành người tàn phế, đủ thấy người ta sống ở trên đời, trời cho một vài phần khí lực, không phải để hại người, giết vật, mà nên lưu lại chút khí lực đó để giúp ích cho đời, và tự bảo vệ mình, mới hợp đạo lý.
- Tỉ tỉ nói đúng lắm. Cha tôi lúc đó căm hận lắm, muốn tức tốc phái chị em tôi vào núi, giết sạch đám cọp ở quanh núi này. Nhưng về sau, từ khi cha tôi mắc bệnh, ông không cho phép chị em tôi vào núi, làm những việc nguy hiểm nữa. Những lời ông nói sao giống hệt những lời tỉ tỉ vừa nói với tôi. Tôi rất tin những lời giáo huấn của cha, nên tôi cũng tin những lời hay, lẽ phải chị vừa chỉ bảo tôi.
Tiên cô nghe vậy, rất hài lòng, nói :
- Không còn sớm sủa gì nữa, người nhà cậu nhất định đang đợi cậu về ăn cơm. Cậu mau dẫn tôi về cùng, tôi sẽ đem thuật thu phục cọp beo truyền lại cho cậu. Từ nay về sau cậu không còn bị cầm thú tấn công, khỏi tổn thương tới tính mạng. Phép của tôi chẳng những chế phục được cầm thú, mà lỡ gặp phải người bất lương, có hành vi bạo ngược, hoặc làm hại tới người địa phương, cậu còn có thể chống lại hắn. Cậu chẳng cần phải đánh tay đôi với hắn, chỉ việc niệm chú lâm râm, là người đối diện với cậu sẽ mất sức chống cự. Cậu thấy phép đó có hay hay không ?
- Hảo tỉ tỉ, chị đúng là sư phụ tốt của tôi. Cha tôi và bà nội tôi thường nói là phải mời cho được một vị sư phụ có bản lãnh về dạy tôi nhưng đến nay vẫn chưa gặp được người nào. Xin sư phụ đi lên trước, chúng ta cùng về nhà. Còn con beo này, bỏ lại đây thì tiếc, sư phụ hãy dùng phép thuật dẫn nó về cùng, để cha tôi phát lạc.
Tiên cô đang muốn thu phục Chung Li Quyền, độ cho cậu xuất thế, không thể mỗi chút mỗi làm phật ý cậu, mới cười, bảo :
- Cậu đi trước đi, tôi sẽ dẫn con beo, theo chân cậu.
Nói rồi, chỉ một ngón tay, con beo liền đứng dậy, cúi đầu cụp tai, líu ríu đi theo hai người, cùng tiến về phía sau núi.
Chung Li Quyền chỉ tay, nói :
- Phía bên kia là một vùng trúc lớn, phía sau rừng trúc, men theo bờ sông là một căn nhà, chính là nhà chúng tôi.
Tiên cô nhìn theo hướng chỉ tay của cậu bé, có ý tìm kiếm căn nhà, nhưng chưa nhận ra, đã được chứng kiến một việc khác thường. ờ rừng trúc, đối diện với hai người, có một vò rượu, miệng nhỏ, bụng to, có thể di động được. Miệng vò hướng lên trời, đáy vò nằm trên mặt đất, nó lắc lư tiến lại phía tiên cô và cậu bé. Tiên cô kinh ngạc, hỏi :
- Cậu coi thứ xem, cái gì vậy ? Nó tự di chuyển, mà chẳng có chân, là vì lý gì ?
Chung Li Quyền nhìn ra xa, nói:
- Chà ! Không phải đồ vật đâu, là con người đó. Sư phụ nhìn chưa rõ, ở miệng vò có một người thò đầu ra ngoài đấy. Người này là một quái nhân kỳ lạ ở kinh thành, sư phụ có nhận ra không ?
Tiên cô lúc đó đã nhìn thấy quả nhiên ở miệng vò có một đầu người thò ra ngoài, lòng rất nghi ngờ, mới hỏi cậu bé :
- Cậu có biết quái nhân này là người ở đâu không ? Tới đây từ hồi nào ?
- Người này không có nhà cửa, vợ con. ông ấy trú ngụ bên trong vò rượu. Có khi chiếc vò được bỏ lăn lóc ở bên vệ đường, còn người bỏ đi đâu không rõ, thường khi hai, ba ngày không về. Có lúc ông ấy lại đeo vò rượu sau lưng mà đi trên đường, dường như người và vò rượu dính chặt lấy nhau, nhập làm một, không thể phân biệt nổi. Cảnh sư phụ đang nhìn thấy là ông ta đeo bầu rượu mà đi. Người này không hay bắt chuyện với người khác. Cũng không ai thấy ông ta lên phố mua đồ, hoặc về nhà ăn cơm. Vả lại, miệng vò thì nhỏ, thân người thì lớn, không hiểu bằng cách nào ông ta có thể chui ra, chui vào. Không ai quen biết ông ta, cũng chẳng hiểu tên họ là gì. Chỉ biết ông ta là một người què, mặt mày đen nhẻm, thường chống một chiếc nạng sắt, nên tự xưng là Thiết Quài tiên sinh, và mọi người cũng gọi ông ta theo danh hiệu đó. Sư phụ thử nói coi, vị Thiết Quài tiên sinh này có tên họ thật hay không ?
Tiên cô nghe hỏi, trầm ngâm một hồi. Thấy Thiết Quái từ xa tiến lại, cô vội rời xa Chung Li Quyền, tiến lên vài bước, hướng về khuôn mặt đen đủi lộ ra khỏi miệng vò, cúi đầu hành lễ, hỏi :
- Tiên sinh từ đâu tới đây, định đi đâu ? Bần đạo là Hà…
Vừa nghe chữ "Hà", Thiết Quài tiên sinh liền gật đầu vài cái, cái đầu đen đập vào miệng vò, phát ra tiếng "Keng !", khiến Chung Li Quyền cất tiếng cười ha hả. Thiết Quài tiên sinh trước hết nói với Hà tiên cô :
- Tiên cô đừng nói nữa, càng nói càng thêm buồn. Ngay cả bạn bè quen biết nhau từ hai kiếp cũng không nhận ra nhau.
Tiên cô ngạc nhiên, không hiểu ý tiên sinh muốn nói gì. Thiết Quài tiên sinh lại hướng về Chung Li Quyền, cười bảo :
- Cậu bé cười cái gì ? Nói cho cậu biết, vò rượu của tôi là thứ đặc biệt, và cái đầu của tôi cũng phải cứng như sắt mới đụng vào miệng vò mà phát ra tiếng.
Chung Li Quyền nghe vậy ngạc nhiên, trố mắt ra nhìn. Thiết Quài tiên sinh lại cười, bảo :
- Cậu đừng hồ đồ, cũng đừng khiếp hãi. Cậu thử thi triển hết khí lực đã dùng để đánh beo, gõ vào vò rượu này ba cái, coi có phát ra tiếng hay không ?
Chung Li Quyền cho là chuyện kỳ lạ, ngần ngừ, không dám cử động. Thiết Quài tiên sinh cười, nói với tiên cô :
- Chắc cô cũng không dè nổi anh học trò của cô mới nghe cô giáo huấn vài câu đã tỏ ra cẩn thận thế này.
Tiên cô cùng Chung Li Quyền nghe vậy đều ngạc nhiên, biến đổi sắc mặt. Tiên cô vội vái tiên sinh, nói :
- Tiên sinh quả là kim tiên trên thượng giới đã xuống chốn nhân gian rong chơi. Bần đạo xuất gia đã nhiều năm, vẫn thẹn rằng chưa có chút thành tựu nào, lâu nay thường nghĩ tới chuyện quy y chính đạo, mà giữa biển người mênh mông, chưa gặp được người hướng dẫn. Nay may mắn gặp được tiên sinh, quả là tam sinh hữu hạnh.
Thiết Quài tiên sinh không đợi cô nói dứt câu, đã cười bảo :
- Cô quá khách sáo rồi. Tôi chỉ dẫn gì được cho cô, chỉ gây phiền nhiễu cho cô thì có. Cô đã muốn học hỏi nơi tôi, tại sao lại cướp mất đồ đệ của tôi ?
Tiên cô hoang mang, không hiểu tiên sinh nói gì, vội hỏi :
- Tiên sư nói vậy là ý gì ? Đệ tử mới gặp tiên sư lần đầu, tại sao tiên sư lại nói đệ tử cướp học trò của tiên sư ?
Thiết Quài tiên sinh cười, hỏi lại :
- Cậu bé này không phải có tên gọi Chung Li Quyền hay sao ?
- Cậu ấy không phải đồ đệ của ta sao ? Cô cùng cậu ta tuy có duyên với nhau, nhưng sao có thể so sánh với ta, là người đã thỉnh mệnh tổ sư để xuống đây bảo hộ và giáo huấn người đời ? Tại sao vừa thấy mặt cậu bé, cô đã dám thu nhận cậu ta làm đồ đệ ?
Tiên cô thấy Thiết Quài tiên sinh việc gì cũng biết trước, càng tin tiên sinh là chân tiên, lại vái lần nữa :
- Sư phụ trách lầm đệ tử rồi. Sư phụ đạo hạnh cao thâm, há không biết việc thầy trò là do miệng cậu bé nói ra, và đệ tử cũng chưa đám đáp ứng. Chẳng qua là thấy cậu ta có khí lực rất lớn, tuổi lại quá trẻ, đệ tử không tránh khỏi cảm phục trong lòng, nhận định rằng có thể gây dựng cho cậu. Về sau thấy cậu chịu khuất phục, biết phục thiện, lòng càng thêm thương yêu cậu, mới theo cậu về nhà, để chỉ giáo cho cậu chút pháp lực. Đó chỉ là một chuyện nhỏ, đệ tử thật lòng muốn dẫn dụ cậu nhập đạo, để bản chất tốt đẹp của cậu khỏi bị vật dục trên đời mê hoặc. Nếu có thể hướng dẫn cậu vào đường chính, sau này cậu có thể cầu được danh sư truyền cho đại đạo, thì việc thành tiên chẳng phải khó khăn. Chút lòng thành của đệ tử là như vậy, thánh minh như tiên sư, lẽ nào lại không xét kỹ mà lượng thứ ? Nay gặp được tiên sư, thật là điều may mắn cho cậu bé này. Chẳng những cậu ta, ngay cả đệ tử cũng tình nguyện vào môn hạ, theo bên tiên giá, sớm thành chính giác, thoát ly phàm tục, thì may mắn cho đệ tử vô cùng.
Nói rồi lại vái. Thiết Quài tiên sinh chưa kịp lên tiếng, Chung Li Quyền lại nổi tính trẻ con, ngăn cản tiên cô :
- Sư phụ khoan hành lễ. Chúng ta hãy mời vị sư tôn này về nhà, nếu quả thật tiên sinh có đạo pháp cao hơn sư phụ, tôi với sư phụ cùng vái ông ta làm thầy. Nếu không, tôi chỉ vái sư phụ làm thầy, học lấy chút bản sự, chẳng nhờ tới ai khác.
Tiên cô vội mắng át đi :
- Không được nói nhảm ! Vị sư phụ này là người tiên chân chính, sao cậu còn nhìn chưa ra ?
Thiết Quài tiên sinh cất tiếng cười ha hả, nói :
- Chà, thằng bé này đã quên mất bản lai diện mục của mình ? Thôi, thôi, ngươi đã nói vậy, ta không hiển lộ chút bản lãnh cho ngươi thấy, ngươi đâu có chịu làm đồ đệ ta ? Trong lòng ngươi vị tất đã phục ta, vẫn coi ta chỉ là một anh què, chứ gì ? Trong lòng còn điều nghi ngờ, việc tu đạo quyết không thành tựu, chỉ uổng phí tấm lòng quyến cố của ta mà thôi. Nào, nào, hai người nhìn lại thứ coi, có phải chúng ta đã về tới nhà họ Chung Li rồi hay không ?
Tiên cô và Chung Li Quyền nghe vậy, ngạc nhiên vô cùng. Hai người cùng mở to mắt. Quả là chuyện kỳ lạ : chẳng những mọi người đã về tới nhà Chung Li, mà còn đang ở trong căn phòng chính trong ngôi nhà đó. Cha của Chung Li Quyền là lão Tuấn, cùng chị của cậu ta là Đại Cô Nương, đều đang ngồi ở cuối phòng, bàn chuyện gia đình. Thấy ba người đột nhiên tiến vào, hai cha con vội đứng dậy. Tiên cô nghi hoặc trong lòng, vị Thiết Quài tiên sinh này có phải là người ngày hôm qua đã đưa tiễn cô tới nhà họ Triệu hay không ? Có phải là Phí Trường Phòng đã thi triển phép rút đất đấy chăng ? Riêng Chung Li Quyền, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng tâm địa cực kỳ sáng suốt. Cậu đã hiểu rõ đầu mối mọi chuyện. Phép thuật Thiết Quài tiên sinh vừa thi thố là đại pháp của tiên thiên, vượt xa bản lãnh của tiên cô đã dùng để thu phục mãnh thú. Trong lòng đã nhìn rõ, cậu vội quì xuống, hướng về phía Thiết Quài tiên sinh dập đầu lạy bôm bốp, miệng xưng hô :
- Trước mặt sư phụ, đệ tử Chung Li Quyền xin bái kiến. Vừa rồi, đệ tử nói năng thất thố, xúc phạm tới sư phụ, xin sư phụ rộng lòng khoan thứ.
Thiết Quài tiên sinh cất tiếng cười ha hả. Tiên cô cũng vui mừng, tình nguyện vái tiên sinh làm thầy. Thiết Quài tiên sinh vội ngăn cản, nói :
- Không được đâu. Ta không phải tiên sinh của cô. Cô đã có Huyền Nữ làm thầy, hơn ta gấp trăm lần, chẳng cần tìm một sư phụ nào khác. Vả lại, ta với cô là bạn cũ, quen nhau đã hai kiếp, chỉ vì người tu đạo sớm, kẻ tu đạo trễ, nên việc thành tựu mới sai biệt nhau. Nhưng trong tương lai, việc thành công cũng như nhau thôi. Nay gặp nhau đây, có thể nói là "đất khách gặp cố tri". Chỗ bạn bè với nhau, biết gì thì nói, há dám nhận ngôi sư phụ ?
Tiên cô nghe vậy càng thêm hoang mang, vội hỏi :
- Bất luận thế nào, đệ tử cũng không nhớ được đã gặp tiên sư ở đâu Đệ tử tự nhận trí nhớ không đến nỗi kém cỏi, thực tình cũng không dám nói là đã có lần được thấy tôn nhan, xin tiên sư chỉ bảo.
Thiết Quài tiên sinh lắc đầu, nói :
- Người ta thường chỉ biết xét đoán người khác qua tướng mạo, làm sao tiến được tới chỗ thông thần ? Đó là chỗ khiếm khuyết về công phu xét đoán, chẳng trách cô được. Vừa rồi cô nghĩ rằng người đã dùng phép thuật giúp đỡ cô vào hôm qua, chính là hóa thân của ta. Kể ra cô suy nghĩ cũng linh mẫn lắm, nhưng sự thật hoàn toàn không đúng như cô nghĩ đâu. Nên biết người mà cô được nhìn thấy ngày hôm qua chính là người mà ta đang muốn hóa độ, nhưng chưa được. Người ấy họ Phí, tên Trường Phòng. Hôm qua, lão đạo sĩ nói chuyện với cô, gọi ông ta là Phí pháp sư, chính là người đó, tại sao cô lại nhận lầm ra ta ?
Tiên cô thấy tâm sự của mình bị tiên sinh đoán ra hết, bất giác đỏ mặt, bội phục trong lòng. Nhân vì tiên sinh nói chuyện gì cũng tỏ ra biết trước, lại nhất quyết không chịu nhận tình thầy trò, hẳn nhiên bên trong phải có lý do gì đó, đành đợi tới lúc ông ta nói ra việc hai người đã từng gặp nhau ở đâu, lúc đó sẽ liệu.
Không ngờ Thiết Quài tiên sinh chỉ nói đến đó rồi thôi, không để ý tới tiên cô nữa, mà quay qua phía lão Tuấn và con gái. Lúc đó lão Tuấn đã được con trai bẩm báo sự việc đầu đuôi, lại từng nghe nói tới chuyện gần đây trong kinh đô mới xuất hiện một quái nhân.
Bây giờ Thiết Quài tiên sinh có pháp lực cao như thế, chịu thu nhận con trai ông làm đồ đệ, lẽ nào lão Tuấn lại không ưng ? ông ta mới vịn vai con gái, đứng lên, định quì xuống làm lễ. Thiết Quài tiên sinh vội nói :
- Con trai ông nay đã là học trò tôi, thì ông là phụ huynh học sinh. Phụ huynh đối với ông thầy chỉ có nhiệm vụ bện một bó nem làm lễ nhập môn cho con, đâu có lệ quì gối lễ bái ? Đại lễ đó, tôi không dám nhận đâu. Mời ông ngồi, tôi còn phải nói với con trai ông vài câu.
Lão Tuấn đành ngỏ lời cảm tạ tiên sinh, lại vịn vào con gái mà ngồi xuống. Thiết Quài tiên sinh lại nói tiếp :
- ông là người đã lớn tuổi, mà đứng lên ngồi xuống còn thua một đứa con nít, chẳng đáng thẹn lắm sao ?
Mọi người nghe nói đều cười ồ lên. Chung Li Quyền vội đem chuyện cha mình vì đánh thú mà bị thú làm tổn thương kể lại một lượt. Thiết Quài tiên sinh liền cười, nói :
- Ta không tin. Trong thiên hạ làm gì có chuyện người bị thú đả thương. E rằng bệnh tình đó là do ông ta giả trang ra thôi.
Chung Li Quyền thấy tiên sinh nói chuyện khôi hài, liền cười, nói:
- Cha ơi, sư phụ nói cha giả bệnh đó ! Tỉ tỉ hãy đỡ cha, dẫn cha lại đây để sư phụ coi là bệnh giả hay bệnh thật.
Đại cô Nương nghe lời, đỡ cha đứng dậy. Nào ngờ mới đỡ lên lưng chừng, cô nương đột nhiên cảm thấy cha mình nhẹ như bấc, không có chút trọng lượng nào. Đại Cô Nương dùng hết khí lực để đỡ cha lên, bây giờ bỗng cảm thấy hụt hẫng, suýt nữa trượt chân ngã xuống, lão Tuấn lại đưa tay ra, kéo con gái, giữ cho cô đứng vững. Đồng thời, lão Tuấn cảm thấy bao nỗi đau đớn trong cơ thể biến đâu mất cả, trở lại mạnh mẽ như xưa. Hà tiên cô cùng ba cha con lão Tuấn đều kinh ngạc, cho là chuyện kỳ lạ. Riêng lão Tuấn biết rõ Thiết Quài tiên sinh đã chữa trị cho mình khỏi bệnh. Ông đứng thẳng người, hồi phục vẻ khí khái, anh hùng của mười năm trước, nói to tiếng:
- Lão hán vì phụ tử tình thâm, lập tâm phải giết sạch đám hùm beo ở gần núi này, chẳng dè sát hại quá nhiều, bản thân chịu báo ứng, tuổi chưa già yếu mà thân thể đã bị tàn phế, mười năm qua chỉ nằm liệt trên giường. Nỗi đau đớn thống khổ tuy vậy chỉ là chuyện nhỏ, mà nỗi đau lớn hơn là những khi nghĩ tới việc trời ban cho ta sức mạnh cánh tay, mà không thể dùng vào việc giúp đời trái lại bản thân bỗng nhiên trở thành tàn phế. Tuy nói rằng hùm beo là những vật hại người, lẽ nên khu trừ, nhưng ông trời sinh ra loài vật ắt phải có lý. Trời đã sinh ra chúng, sao ta có thể đưa chúng vào chỗ chết ? Hơn nữa, lại giết hại quá đáng, thực chẳng phải tấm lòng của người nhân từ. Mỗi khi nghĩ tới đó, lại tự nhận thấy mình đã phụ lòng trời ban cho ta tài năng, mà để thiên lương mờ tối, do đó bản thân cảm thấy đau đớn gấp bội. Hôm nay may mắn được tiên sư giáng lâm, ra tay cứu vớt, bệnh trầm kha mười năm qua một sớm bình phục, chắc hẳn ông trời đã nghĩ thương tôi lỗi lầm tuy nhiều, nhưng tâm địa tốt vẫn chưa hủy hoại, nên đã tha tội cho tôi bằng cách nhờ tay tiên sư phục hồi sức khỏe cho tôi. Lão hán còn sống được ngày nào đều nhờ ơn tiên sư ban cho. Tiên sư đã không chịu nhận lời tạ ơn, lão hán chỉ còn biết khuyên nhủ các con phải cố gắng làm việc thiện, để tạ ơn thiên đình, và chúc tiên sinh tiên thọ vô cương.
Nói rồi, liền bảo Quyền nhi :
- Con mau cùng chị con thay cha khấu đầu tạ ơn tiên sư.
Hai chị em vâng lời, hướng về phía Thiết Quài tiên sinh, quì xuống bái tạ. Thiết Quài tiên sinh không biết làm sao, đành nhận lễ nhân đó nói với lão Tuấn :
- Nay lệnh lang đã là học trò bần đạo, bần đạo cần phải dạy cho cậu ấy một số bản lãnh, để khỏi phụ lòng cậu ấy bái tạ làm thầy. Lại còn vị tiên cô này nữa, bần đạo cùng cô có tình bạn bè từ hai kiếp trước, nay tình cờ gặp nhau, cần phải có thời giờ hàn huyên tâm sự. Vậy xin lão anh hùng dự bị cho chúng tôi hai gian phòng sạch sẽ, một gian làm chỗ nghỉ ngơi cho Hà đạo hữu, một gian làm chỗ cho thầy trò tôi truyền thụ đạo pháp cho nhau. Riêng bản thân bần đạo đã có vò rượu này làm chỗ dung thân suốt đời, chẳng cần thứ gì khác.
Lão Tuấn dạ dạ luôn miệng, nói rằng sẽ lập tức đi thu xếp hai gian phòng sạch sẽ, và nói tiếp :
- Sư tôn suốt ngày ở trong vò rượu, không cảm thấy chật chội, khó chịu ư ? Sao không ra ngoài tản bộ cho thư giãn ?
Thiết Quài tiên sinh cười, bảo :
- Lão anh hùng cho rằng vò rượu của tôi quá nhỏ, không đủ chỗ dung thân hả ? Hãy nhường cho bần đạo làm chủ nhà một phen, mời các vị tới chỗ tôi trú ngụ xem chơi cho biết, có được không ?
Tiên sinh vừa nói vừa nhảy ra khỏi miệng vò, chắp tay chào mọi người và nói :
- Xin mời !
Hà tiên cô không chút do dự, tiến thẳng tới miệng vò. Ba cha con lão Tuấn còn hoài nghi, đến chừng thấy tiên cô đã vào trong miệng vò, giây lát biến mất, liền hăng hái tiến lên, tới gần chỗ miệng vò nhòm thử. Thiết Quài tiên sinh phất tay áo một cái, ba người liền cảm thấy phía trước tối tăm, và bản thân đã chui qua miệng vò. Nhìn xa xa về phía trước, thấy một khoảng trời đất rộng rãi, u nhã, khác hẳn chốn nhân gian.
Đằng trước có Hà tiên cô cùng Thiết Quài tiên sinh đứng chung một chỗ, đưa tay vẫy mọi người. Ba người vội vã tiến lên, chợt thấy một con beo lớn nằm chắn ngang đường, thảy đều kinh hãi.
Chung Li Quyền là người nghi ngờ nhiều nhất, là vì cậu ta nhận ra con beo đó chính là con beo mình đã thu phục, sau rồi tiên cô thi triển pháp thuật dẫn nó về nhà. Tới chừng theo Thiết Quài tiên sinh vào nhà, không còn thời giờ để xét hỏi tới con beo, mà còn nghi ngờ rằng Thiết Quài tiên sinh không chịu dẫn nó về cùng, có thể đã bỏ nó lại giữa đường, cũng chưa biết chừng. Tiên sinh đã mang nó vào trong vò rượu từ lúc nào vậy ? Cậu nói nho nhỏ, kể lại cho cha nghe, lão Tuấn vội mắng át đi :
- Chẳng cần nhiều lời ! Đây là bảo pháp của tiên sư. Ông ấy có tài biến hóa, khiến đường xa trở thành gần, đoạt được cả công phu tạo hóa của trời đất, sá gì một chuyện nhỏ này ?
Chung Li Quyền không dám nói gì nữa. Ba người trò chuyện đến đây thì đã tới gần bên tiên cô và Thiết Quài tiên sinh. Tiên sinh cười, nói với Chung Li Quyền :
- Đã nhìn ra con beo đó chưa ? Không được xem thường con vật này đấy nhé. Nó cùng cậu là chỗ quen biết lâu đời đó.
Ba cha con nghe vậy đều hoài nghi, không hiểu chuyện này ra sao, ngay cả tiên cô cũng vô cùng thắc mắc.