Đúng là một đôi tỷ đệ tốt!
Mặc dù chưa tiêu hóa xong đây là chuyện gì nhưng Phong Hề nàng tuyệt đối không phải là người mà người khác có thể tùy tiện bóp nắn được!
Ánh mắt băng lãnh như sương nhìn lên phía trên.
Khi thấy đôi tỷ đệ trên kia đang trào phúng cười lạnh nhìn nàng, cơn tức giận từ đáy lòng nàng trào lên.
Đợi đấy cho nàng!
Một giây sau nàng chịu đựng đau đớn toàn thân, liều mạng chạy về phía rừng cây rậm rạp.
Dựa theo kinh nghiệm lâu năm của mình, Phong Hề dốc toàn sức chạy về phía trước.
Nhưng nàng tính sai, dù sao kiếp trước nàng cũng lợi hại hơn, nhưng thân thể này mất máu quá nhiều, không thể chạy đường dài được.
Cuối cùng nàng bất lực ngã xuống, con hổ to lớn kia đã đuổi đến sau lưng, dừng lại cách nàng ba mươi bước, nhìn chằm chằm nàng.
"Gào!"
Tiếng thú gào khiến màng nhĩ Phong Hề cũng chấn động.
Đồng thời dường như nó đang cảnh cáo với nàng, lại giống như mèo vờn chuột, lúc mèo bắt chuột luôn thích chơi đùa.
Mãnh hổ này cũng giống như vậy, nó xem nàng thức ăn trong miệng, hoàn toàn không có chút nóng nảy.
Cặp mắt vàng nhìn chằm chằm Phong Hề, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy kỳ quái.
Giống như con người vậy, cuồng ngạo, khinh bỉ, khinh miệt, trào phúng...
Trào phúng?
Nhất định là do nàng suy yếu quá nên sinh ra ảo giác.
Dã thú này sao lại có thể giống con người được.
Nhưng Phong Hề nàng thà chết dưới miệng thú còn hơn chết một cách uất ức.
Muốn ăn nàng?
Có thể, nhưng nàng sẽ khiến nó rớt một lớp da trước.
Nàng cắn răng chống thân thể nhỏ yếu đã đến cực hạn, sát khí tiềm ẩn thuộc về sâu trong linh hồn kia trong nháy mắt liền bộc phát.
Trong đôi mắt sắc bén kia hiện lên một tia khát máu, nàng chăm chú nhìn chằm chằm cự hổ trước mắt.
"Gào!"
Lại một tiếng gầm thét xé trời vang lên, cự hổ kia vốn dĩ vẫn còn nhìn chằm chằm nàng dường như cảm nhận được nàng có biến hóa đã bắt đầu tấn công!
Con hổ to lớn hướng nàng mà lao đến.
Khí thế không chịu khuất phục của Phong Hề khi đại chiến đặc công mười tám nước cũng ở lúc này hoàn toàn bị khơi dậy.
Nhưng đúng lúc này hai chân nàng giống như mọc rễ cắm vào đất, bất luận nàng cố gắng thế nào cũng không thể động đậy.
Mắt thấy cự hổ kia ngày càng gần mình, Phong Hề biến sắc!
Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đúng lúc đó lồng ngực truyền đến một trận nóng bỏng đau đớn, rất nhanh đã tràn lên, dường như muốn hòa tan vào với cơ thể nàng.
Phong Hề cắn răng chịu đựng cảm giác linh hồn bị thiêu đốt đầy đau đớn, mồ hôi lạnh chảy trên trán, sắc mặt tái nhợt.
Lần đầu tiên Phong Hề cảm thấy mình nhỏ bé trước cự hổ như vậy, nàng gần như bất lực, không thể phản kháng, cũng vô lực giãy dụa.
Thế nhưng nàng không cam tâm, cảm giác bất lực này thật không thể cam tâm được...
"Không cam tâm? Ha ha... Không ngờ mới tỉnh lại lại có thể thấy một vật nhỏ thú vị như vậy, tiểu gia hỏa, không tệ nha, khí thế này của ngươi thật giống với lão phu năm đó." Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai nàng.
Mà ngay lúc giọng nói kia vang lên, tâm Phong Hề rung lên.
Vì nàng tận mắt nhìn thấy cự hổ đang chạy về hướng nàng kia, trong lúc giọng nói kia vang lên, chớp mắt đã bị một ngọn lửa tím hóa thành tro tàn!