Phong Hề hoảng loạn nên không kịp định hướng, cứ như vậy chạy về phía trước...
Nàng chỉ sợ chậm một chút đám cỏ kia sẽ nhảy lên hút khô nàng.
Nhưng nàng lại quên mất tiểu hắc thảo mới bị nàng dẫm lên lúc nãy!
Lúc này nó vẫn bám vào giày của nàng, theo bước chạy của nàng mà kêu lên "ôi ôi".
Nhưng vì quá căng thẳng, thần kinh của Phong Hề vẫn trong trạng thái kéo căng nên không phát hiện ra!
Dường như đã chạy rất xa, cũng không còn nghe thấy tiếng tạch tạch khiến người khác nổi da gà phía sau lưng nữa, Phong Hề lúc này mới dừng lại thở hổn hển.
Quay lại nhìn một cái, xác định không còn nhìn thấy đám hắc thảo hút máu kia nữa, cảm giác đau nhức truyền đến, chân nhũn ra, ngồi bệt xuống mặt đất.
Lúc này nàng mới nhớ đến con bài lớn trong không gian tinh thần của mình!
Lúc trước đánh nhau với ma thú cấp bốn, một ánh sáng tím bắn ra đã biến con ma thú đó thành tro tàn, đám cỏ kia có thể làm khó hắn được sao?
Nhưng lúc nãy nàng bị dọa đến mức quên mất!
Rơi mồ hôi!
Hình tượng sát thủ cấp cao của nàng chính thức bị phá hủy.
"Này, chuyện này là thế nào? Ngươi muốn ta đào cây cỏ đỏ kia để làm gì? Còn nữa đám hắc thảo kia rõ ràng không có chân, sao có thể đuổi ra đây được?"
Trong sơn động Phong Hề đã thấy rất rõ, đám hắc thảo hút máu kia mặc dù có di chuyển nhưng rễ của nó vẫn giữ nguyên.
Thế nhưng ban nãy nó như mọc thêm chân vậy, một mực đuổi theo nàng.
Giọng nói thiếu niên có chút trầm xuống, trong giọng nói mang theo sự nghiêm túc: "Muốn học kỹ năng của ta thì phải là đồ đệ của ta, sau này gọi ta là sư phụ."
Phong Hề chỉ nhếch miệng, cũng không trả lời.
Không nghe thấy Phong Hề gọi, thiếu niên dường như thở dài một cái nhưng cũng không yêu cầu lại, dù sao sau này nhất định có cách để nàng gọi!
"Cỏ ưu sầu có tác dụng gì sau này ngươi sẽ rõ, bây giờ nói ngươi cũng không hiểu, về phần hắc thảo hút máu mà ngươi nói, chỉ cần trong phạm vi đất vàng thì nó có thể tùy ý di chuyển."
Phong Hề đưa mắt nhìn xung quanh, nàng đã ra khỏi khu vực có đất lưu huỳnh.
Ban nãy tinh thần căng thẳng, bây giờ cũng coi như thả lỏng.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ, không có chút gì gọi là an toàn.
Cho nên điều quan trọng nàng cần làm bây giờ là nâng cao thực lực, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa, không thể như vừa nãy không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bị đuổi giết.
Trầm tư một hồi lâu, Phong Hề hời hợt hít một hơi, trong mắt hiện lên sự kiên định.
"Sư phụ, mời ngươi dạy ta, làm thế nào để dung hòa nguyên tố với cơ thể? Ta muốn trở thành triệu hoán sư!"
Thiếu niên ha ha cười: "Thực sự muốn bái ta làm thầy?"
Phong Hề dùng sức gật đầu, nàng cần sức mạnh, sức mạnh thực sự cường đại, ở dị thế này nàng phải có năng lực để tự bảo vệ mình.
Cũng muốn để những người đã làm hại, sỉ nhục nàng nhìn xem cái gì mới gọi là phế vật chân chính!
"Tốt! Đã vậy thì tất nhiên vi sư sẽ không dấu diếm, sở dĩ ngươi hấp thu nguyên tố nhưng không thể dung hợp với cơ thể, ngoại trừ việc nguyên nhân thể chất của ngươi đặc thù ra thì còn một chuyện nữa, đó chính là linh hồn và thân thể của ngươi không dung hợp."
Phong Hề ngây người. Linh hồn và thân thể không dung hợp?
"Nhưng nói đến chuyện này thì ta rất hiếu kỳ, tiểu nha đầu, trong hơn một tháng ngươi hôn mê ta đã xem qua trí nhớ của ngươi, quá khứ ngươi là người mặc người khác khi dễ, nhưng từ khi ta tỉnh lại từ trong phong ấn đến giờ lại cảm thấy hoàn toàn khác là như thế nào?"