“Như thế nào,ngày mai ta đi là được, không bao giờ … đến nơi quỷ quái này,nhưng ta vẫn khuyên nàng một câu,Thương Thủy Dao hắn không phải loại người nhìn giống dễ dàng tiếp cận,nàng cho là hắn đối với nàng tốt, có lẽ là hắn đố với tất cả mọi người đều tốt.”
“Vậy còn ngươi?” Nàng rốt cục nhịn không được hỏi lại:“Ngươi đối với cũng rất tốt, chẳng lẽ ngươi đối với tất cả mọi người đều như vậy?”
Cưu Minh Dạ sửng sốt,ngoài ý muốn nhìn nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe tinh quang, giống như hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, khi đó nàng cưỡi mặc một bộ y phục đỏ thẳm, hai mắt có ánh sáng, phong thái yểu điệu.
Lời nói của nàng hắn nghe qua quả thực như một loại chỉ trích, giống như hắn ở trong mắt nàng chính là một hoa hoa công tử! Cưu Minh Dạ cố gắng thoát khỏi cảm giác hít thở không thông,một hơi thiếu chút nữa không thể đi lên,“Ta đối tất cả mọi người đều như vậy? A,nàng gặp qua ta ngủ cùng nữ nhân nào sao? Gặp qua ta hỏi han ân cần với các nữ nhân khác sao? Gặp qua ta đối mặt với nữ nhân khác mặt dày mày dạn như vậy sao?”
“Không có.” Thật sự không có,cẩn thận ngẫm lại, nữ nhân bên người hắn dường như chỉ có…… Nàng?
Nhưng mà hắn là nam nhân, như thế nào có thể……
“Là nàng nghĩ ta đối với tất cả mọi người đều tốt,bởi vì ta ở trong lòng nàng đơn giản chính là nam nhân như vậy,tất cả cố gắng của ta chung quy không thay đổi được ấn tượng ban đầu nàng đối với ta,ta tốt với nàng dù sao cũng đều có mục đích,muốn người của nàng,muốn tiền của nàng, dù sao ta là người như thế, cuối cùng cái gì cũng chiếm không được!”
Bộ dáng táo bạo của hắn như là muốn bóp chết nàng,nhưng cuối cùng hắn lựa chọn phát giận, hung hăng đấm lên bàn,đấm đến bộ trà trên bàn nảy lên.
Hắn không chiếm được người của nàng, cũng không chiếm được tiền của nàng? Nhưng mà hắn không phải đã chiếm được sao? Người của nàng……
Chẳng lẽ nói hắn nói “Người của nàng” là có ý nghĩa khác sao, cũng không phải nói đến thân thể…… Như vậy, hắn làm này tất cả là muốn được lòng của nàng sao ?
Thẩm Lạc Hà nắm chặt nắm đấm,buông lỏng xuống, nàng chạy tới một phen ôm chặt cổ Cưu Minh Dạ.
Cưu Minh Dạ tức giận đến thân thể phát run biến thành lão thụ ngàn năm,bị vòng ôm này làm trở tay không kịp.
“Nàng cho rằng làm như vậy hữu dụng sao?” Tuy rằng chính hắn cũng không hiểu được cụ thể bản thân đang nói gì,nhưng hắn chính là muốn đem lời nói thành cứng rắn hơn,giống như không quá thành công,hắn nói năng có chút mơ hồ.
“Là ta nghĩ ngươi đối với tất cả mọi người đều tốt, cho nên ngươi cũng không phải là người lợi dụng lòng tốt của người ta,ngươi đối với ta không phải như vậy?” Nàng ôm hắn,nàng nhớ vòng ôm của hắn,mùi vị trên người hắn.
“Ta đối với nàng đương nhiên không giống!”
“Ta đây đối với ngươi cũng không giống, đối với những người khác cũng không giống,không giống Thương Thủy Dao, không giống Hổ Lục,không giống ŧıểυ Tứ……” Nàng đem chính mình dán tại trước ngực hắn, nghe tim hắn đập.
Tim hắn dường như tạm dừng đập một chút, nàng nghe được hắn hít vào một hơi, vẫn như cũ là cái loại cứng rắn kiên cường,“Có, có cái gì không giống? Nàng rõ ràng đối với bọn họ rất tốt.”
“Thật không? Có giống ta đối với ngươi không?”
“Nàng làm gì đối tốt với ta? Nàng đối với ta cũng chỉ có……”
Nàng ngửa đầu bá đa͙σ hôn lên môi hắn, trong lúc nhất thời hắn nói không được nữa,cũng không phải hắn không tức giận,mà là hơi thở hắn không thể tiết ra ngoài, ngay cả nói chuyện cũng rất phí sức lực.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng cứ như vậy chủ động liếʍ hắn cắn hắn, giống như con mèo nhỏ hiếu kỳ chơi đùa môi hắn,không để cho hắn có cơ hội nói nửa chữ.
Đây là ý gì?
Trên người nàng mùi thơm càng ngày càng nhiều quán nhập hơi thở hắn, Cưu Minh Dạ liền trở nên càng trầm, ngọt ngào,môi mềm, mang theo hương vị rượu gạo như say mộng xuân.
Hắn thật sự không có tiền đồ, nữ nhân cũng chỉ dùng dáng vẻ này đối phó nam nhân! Mà hắn cũng chỉ có thể vì nữ nhân này trở nên cực không tiền đồ xuẩn nam nhân!
Hắn không muốn biến thành nửa người dưới như động vật, hắn mới không muốn nàng xem nhẹ, nhưng mà hắn……
Ngắn ngủi đến không nhớ rõ đấu tranh,Cưu Minh Dạ kéo eo của nàng qua, đem nàng ôm chặt về phía mình,đồng thời đổi khách thành chủ, ngọn lửa xâm nhập nàng nhu thuận khẽ nhếch cái miệng nhỏ, rất lớn thu lấy hương thơm của nàng.
Nhưng hắn chính là muốn như vậy, dùng tất cả cơ hội có thể ôm nàng, hôn nàng,muốn nàng! Bất kể nàng xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần cho hắn cơ hội như vậy, hắn sẽ không cho phép chính mình bỏ qua, hắn không thể chịu được nàng không nhìn hắn, không quan tâm hắn, không thích hắn,coi hắn là một thứ thứ yếu,xem hắn là gánh nặng!
Hắn ấn cái gáy của nàng, cuộn sạch tất cả trong miệng nàng , thẳng đến nàng khó thở đẩy hắn ra, hắn mới buông tha kiềm chế nàng.
Vừa tiếp xúc với không khí, Thẩm Lạc Hà ngụm lớn hô hấp,bị hôn đến sưng khóe môi còn mang theo nước bọt khi hai người dây dưa cùng một chỗ, nhìn qua gợi cảm xinh đẹp.
Tim của Cưu Minh Dạ đập như cái trống,thấy nàng nâng lên một đôi con ngươi trong suốt to tròn nhìn chính mình, hơi nước vờn quanh trong mắt,hình như có nan giải phong tình hướng hắn hỏi cái gì.
Hắn khó khăn dời tầm mắt nhưng mà không thể thành công,chỉ có thể ngược lại dùng phương pháp khác dời đi lực chú ý,“Nàng không phải nói làm việc này chỉ vì khoái hoạt,làm sao có thể coi là tốt với ta!”
“Nhưng mà làm cùng người khác thì không thấy vui vẻ.” Ý của nàng là chuyện như vậy nàng chỉ thích làm với hắn, nhưng hắn nghe tới tai lại thành một loại lửa cháy đổ thêm dầu.
Nhiệt độ cơ thể Cưu Minh Dạ tại một khắc kia bay lên mười độ,hắn rất có tự tin,nhưng hiện tại nếu có đồ gì trong tay hắn, kết cục chỉ có thể là bị bóp vỡ.
“Người khác? Người nào người khác?”
“A?”
“Nàng so sánh ta với ai?” Hắn đi nhanh qua kéo cổ áo của nàng, một đôi mắt u ám dọa người.
Nàng vốn chính là loại người vì giảm bớt tác dụng phụ của độc tố mà tìm nam nhân lên giường, ở bọn họ có lần đầu tiên, sau đó hắn mỗi đêm đều bò lên giường của nàng, nàng cho dù chống cự qua nhưng chưa từng hỏi nguyên nhân, lại càng không giống nữ nhân khác từ đó… mà … chung tâm.
Hắn còn thật tự hỏi,nàng lại cùng nam nhân lên giường,làm như chính mình về sau không cần lập gia đình.Nếu nói nàng thật sự nhất thời hứng khởi đi theo nam nhân khác tìm “trò vui”,vậy cũng không phải không có khả năng .
Cũng không phải không có khả năng …… Hắn xem nàng sát như vậy,đuổi đến nhanh như vậy nàng làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm nam nhân khác!
“Cưu Minh Dạ, ta không thể hô hấp ……” Nàng không thể nói chuyện với khuôn mặt dữ tợn kia, bởi vì chân của nàng nhanh bị hắn nhấc lên khỏi mặt đất .
Cưu Minh Dạ cũng trở lại bình thường, phát hiện chính mình sử dụng lực quá độ,nếu trước mắt đổi lại là nam nhân, hắn nhất định đem đối phương đánh cho cha hắn cũng nhận không ra,nhưng trước mắt lại là nữ nhân hắn không thể hạ thủ.
Hắn hận! Lúc đồng thời buông tay, lực hắn cũng không tan mất, mà đem lực hướng xuống dưới, chỉ nghe “Roẹt” một tiếng,y phục của Thẩm Lạc Hà nhanh bị hắn mạnh mẽ xé mở, hợp với áo trong cùng nhau rách toang, rất giống như bị dã thú xé nát.
Thẩm Lạc Hà còn chưa phản ứng lại đây là xảy ra chuyện gì, phản xạ bảo vệ cảnh xuân trước ngực, mà động tác hắn so với nàng nhanh hơn, ngược lại bắt lấy hai tay nàng, đem nàng ấn tại góc tường.
Mặt hắn, mắt hắn, đều ở trước mặt nàng phóng đại ,“Ý của nàng là nàng đối tốt với ta lắm, bởi vì hay theo ta làm chuyện này sao? Ta nên cảm tạ hay tán dương nàng đây?”
“Ta không có ý đó, là ngươi đem ta nghĩ thành như vậy……” Nàng cuối cùng hiểu được hắn tại sao hiểu lầm lời của nàng.
Bọn họ cũng không có thể làm cho chính mình tin tưởng đối phương đối với mình là tốt nhất,không tham gia gì tạp chất,nàng không tin hắn yêu nàng, hắn cũng không cho rằng lòng của nàng chỉ có hắn nha……
“Không phải ý đó,vậy là ý gì?” Tay hắn tiến vào vạt áo bị mình xé toan,bàn tay lớn nắm lấy một bên ngực nàng.