Thương Thủy Dao đến tìm hắn,không phải muốn đưa hắn về Cưu gia mà muốn trực tiếp đưa hắn đi tiền tuyến,hắn đuổi theo hắn không rời,Cưu Minh Dạ thấy hắn mới có thể đau đầu như vậy.
“Tiền tuyến hiện tại đã yên ổn, trở về làm cái gì? Ta muốn ung dung sống mỗi ngày nha! Ta vốn chính là nhân sĩ biên nɠɵạı, cũng không thật sự muốn gia nhập quân tịch, cuộc sống nhàn rỗi rất tốt có thể ngắm hoa ngắm cỏ,tìm một số đồ chơi mới mẻ,rãnh rỗi có thể tản bộ trong vườn hoa!”
Thẩm Lạc Hà dừng bước,Cưu Minh Dạ kỳ quái nhìn nàng, nàng suy nghĩ rồi nói:“Ngươi dường như lần đầu nói việc nhà với ta .”
“Có sao?” Cưu Minh Dạ cũng sửng sốt,“Là bởi vì nàng không có hứng thú với chuyện của ta thôi,nàng chỉ cần biết ta có thể liên hệ đến Bạch Tú là đủ rồi, không phải sao?”
Thẩm Lạc Hà nở nụ cười tự giễu nói:“Ta tin tưởng ngươi, lúc trước hoài nghi dụng ý chân chính của ngươi là ta không đúng,ngươi nói giúp ta, ngươi sẽ không là người nói không giữ lời.”
“Sao? Bởi vì ta có Thương tướng quân bên người sao?”
“Đúng.” Nàng gật đầu,lại nhìn sắc mặt hắn có chút quái dị,“Có cái gì không đúng sao?”
“Không có a, ta rốt cục cũng có chút tín dụng? Không tệ, không tệ a……”
Thẩm Lạc Hà cảm thấy được lời hắn nói hình như có dụng ý khác, lại không biết nơi nào có vấn đề,chắc là nàng đã nghĩ quá nhiều .
“Đúng rồi.” Nàng đột nhiên nghĩ đến,nói:“Ta còn chưa nói cám ơn với ngươi.”
“Cám ơn?” Cưu Minh Dạ nhướng mày, có chút mới lại.
“Ta đối với ngươi như vậy,còn hiểu lầm ngươi nhưng ngươi còn vẫn giúp ta, lần này cũng vậy, ngươi cũng đáp ứng với Thương Thủy Dao,sau khi đưa ta đi gặp Cưu Bạch Tú rồi mới cùng hắn trở về tiền tuyến, đều là vì ta……” Lời nói vừa đến một nửa, Thẩm Lạc Hà hít một hơi.
Nàng nhìn Cưu Minh Dạ hé ra khuôn mặt tươi cười nhưng trong mắt lóe ra chính là ngọn lửa không vui,hơn nữa làm cho trái tim người ta băng giá, tim nàng đập gia tốc, ý thức được bản thân thật sự chọc tới hắn nhưng vẫn không hiểu mình sai nơi nào.
“Quái lại,vì nàng có chuyện gì không đúng?” Cưu Minh Dạ gằn từng tiếng chậm rãi đem lời nói truyền đến chổ nàng, nói:“Đừng làm dáng vẻ như nói với trưởng bối chứ?”
Thẩm Lạc Hà mở miệng bị khí thế hắn ép buộc chen chúc không ra nửa chữ.
Dưới sự thúc giục của Thương Thủy Dao, ba ngày sau Thẩm Lạc Hà đã đến kinh thành,bất quá Cưu Minh Dạ cũng không vội vả đưa nàng đi tìm Cưu Bạch Tú, nàng chỉ là hồ đồ đi sát theo hắn, đi vào một tòa nhà rất lớn, nơi này không phải nhà Cưu Bạch Tú mà là nơi ở của hắn.
Người gác cổng thấy Cưu Minh Dạ trở lại, cũng không có gì quá lớn phản ứng,giống như thiếu gia nhà bọn họ bị bắt người nhà căn bản không biết, ngược lại nhìn thấy Thương Thủy Dao đi cùng hắn đến,giật mình hồi lâu nói không nên lời .
Cưu Minh Dạ không có ý cho Thương Thủy Dao vào cửa,ở cửa hao hết võ mồm mới đuổi được hắn đi,sau đó quơ quơ tay trước mặt Thẩm Lạc Hà.
“Còn sững sờ gì đây, bụng không đói sao?”
“Ngươi đưa ta tới nhà ngươi làm gì?” Thẩm Lạc Hà tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn đi theo phía sau Cưu Minh Dạ vào cửa.
“Nàng là ta đưa đến,đương nhiên phải ở nhà ta, lúc ở Thái Hợp Trấn ta không phải cũng ở nhà nàng sao?”
“Không đúng……”
“Có cái gì không đúngi? Đừng sợ, cha mẹ ta đã đi về hướng nam tránh rét.”
“Ta không nói chuyện này! Ta sợ cha mẹ ngươi hiểu lầm.” Thẩm Lạc Hà đuổi theo hắn hai bước, nàng chán ghét loại cảm giác bị người ta trêu chọc.
“Không phải sao? Lý do nàng đến kinh thành không phải là tới xem nhạc phụ nhạc mẫu tương lai sao?” Cưu Minh Dạ thấy mặt nàng suy sụp, tâm trạng trở nên rất tốt, nở nụ cười.
Dọc theo đường đi hắn luôn trêu đùa nàng,đã tới nhà cũng không an phận chút.
Nhóm ŧıểυ nha đầu Cưu phủ đều núp cùng nhau, tò mò nhìn thiếu gia đã lâu chưa về, một gia đinh có chút gan lớn đứng cách đó không xa, không lớn không nhỏ a hô:“Thiếu gia, Lão Lý nói ngài và đại cô nương chạy đi nha!”
“Ta đây không phải đem đại cô nương mang về sao.” Cưu Minh Dạ cũng không giận,nhưng Thẩm Lạc Hà sắc mặt lại từ hồng sang tím, có ý nghĩ muốn hành hung hắn một chút, đánh hắn chết sau đó nàng tự sát.
Làm cho tất cả ánh mắt tò mò đều tập trung trên thân thể nàng,Thẩm Lạc Hà mắng tiền việc Cưu gia tại sao lớn như vậy,đi đến lúc nào mới tới ?
Có thể là cha mẹ hắn không ở đây,Cưu Minh Dạ lộ vẻ không kiêng nể gì, với ai cũng nói hai câu,một chút cũng không có làm bộ dáng chủ tử, hắn dặn đổi cơm trưa sang đình viện,Thẩm Lạc Hà không xen vào việc hắn ăn cơm ở đâu, nhưng hắn lại cố ý bảo cô ăn chung, cái này thật làm cho người ta đau đầu .
Hậu viện Cưu phủ,hòn non bộ,bụi hoa đều đủ,tạo hình duyên dáng,vừa thấy thì biết là do chuyên gia làm,chổ bọn họ ăn cơm chính là trên bàn đá giữa phong cảnh xinh đẹp này.
Khí trời se lạnh,Thẩm Lạc Hà thấy ăn bên ngoài không phải là khổ thân,kết quả vừa nhìn lên bàn đá liền thấy nổi lẩu.
Cưu Minh Dạ đã ngồi ở trước bàn,đang giơ chiếc đũa ngoắc hướng nàng.
“Ngươi thật sự là biết hưởng thụ.” Thẩm Lạc Hà ngồi xuống, nhìn đồ ăn bên cạnh ngẩn người.ŧıểυ cô nương bên cạnh vốn phụ trách xuyên thịt bị Cưu Minh Dạ kêu đi, nói là chính mình có thể làm.
Thật sự là người cần ăn mặc,Thẩm Lạc Hà cảm than,Cưu Minh Dạ đã thay lại y phục của hắn, thanh lịch nhàn nhã ăn lẩu, nhìn qua như là thiếu gia không quản thế sự.
Nhưng hắn từng bị nàng nhốt trong một gian phòng nhỏ hẹp, tuy rằng Thẩm Lạc Hà cũng không cảm thấy bản thân bạc đãi hắn, nhưng mà so với cuộc sống ngày thường và lúc ở Thái Hợp Trấn thật sự có chút ủy khuất hắn.
Đang ăn,một ŧıểυ nha đầu cầm một cái áo choàng tới, đứng ở trước mặt bọn họ, nói:“Thiếu gia, ngài căn dặn lấy cho Thẩm cô một cái áo choàng đến đây.”
Thẩm Lạc Hà kinh ngạc, phản xạ nói:“Ta không cần.”
ŧıểυ nha đầu kia nhìn phản ứng của nàng,nhịn không được cười nhẹ, trên mặt Thẩm Lạc Hà lại thấy khô nóng.
“Bây giờ là giữa trưa, nói nửa hiện tại cũng chưa vào mùa đông, không cần thứ này, thân thể ta cũng không tệ.” Nàng bổ sung thêm.
“Ta biết thân thể nàng không tệ, áo choàng này lấy ra cũng không phải bắt nàng hiện tại mặc, nàng hoảng cái gì, đợi đến chiều ánh mặt trời lui xuống, nhà của ta nɠɵạı trừ mẹ ta ra không còn nữ nhân nào khác,cũng không thể lấy áo mẹ ta cho nàng, cho nên chỉ có thể trước lấy áo choàng này,sợ ta hại chết nàng phải không?” Hắn bảo ŧıểυ nha hoàn đem áo choàng đặt ở một bên.