- Thế Giới Tù Lung!
Trên Thông Thiên Kiếm Nhai Đạo Linh khẽ quát:
-Độc Cô!
- Đạo Linh có gì dặn dò?
Một bên kiếm nhai một lần ánh sáng tím hiện ra, lộ ra bóng dáng cao ngạo của Kiếm Thần.
- Tên Lục Thanh kia gặp nạn, ngươi đi hóa giải giúp hắn một chút.
Trên mặt Độc Cô lộ vẻ khó hiểu:
- Thực lực tu vi của tên Lục Thanh này tiến bộ cực nhanh, chúng ta không phải là..
Đạo Linh lắc lắc đầu:
- Thời cơ chưa tới, hơn nữa Quỷ giới còn cần hắn trấn áp mới được. Nếu để hai giới hợp nhất, tự nhiên thế giới Thiên Đạo cũng sẽ bị thương. Thời cơ lúc này phải nắm chắc mới được
- Độc Cô đã hiểu.
-Đi đi...
Độc Cô nhìn Đạo Linh mĩm cười, xé rách hư không, giống như có một đạo linh quang màu tím rực rỡ kéo dài từ dưới chân ra, trong nháy mắt đã vượt qua hư không vô tận, tới bên ngoài Huyền Âm tông.
Bên trong không gian Động Hư, hai người Diệp Vô Tâm bất chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng. Ánh mắt cả hai ngưng trọng, thả thần niệm ra, quét khắp hư không xung quanh.
- Độc Cô, nếu ngươi đã tới, cần gì phải trốn tránh như vậy?
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ vang lên, lát sau có một bóng người màu tím hiện ra trước mặt hai người Diệp Vô Tâm.
-Kiếm Thần Độc Cô!
Diệp Vô Tâm trầm giọng nói.
- Không ngờ nhiều năm không gặp, tu vi của Phong Thần tiến bộ không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không tới mười năm nữa, sẽ đạt tới trình độ Kiếm Thánh thượng cổ, quả nhiên là một chuyện đáng mừng!
Trên mặt Kiếm Thần lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, sắc mặt hai người Diệp Vô Tâm lại lộ vẻ kỳ quái. Cũng phải nói rằng nguyện lực hương hỏa mà bọn họ dùng để tu luyện, chính là cướp lấy của Kiếm Thần. Tuy rằng Kiếm Thần cũng ỷ mạnh mới cướp được, nhưng chênh lệch về thực lực cũng đã đủ bù lại hết thảy. Nguồn truyện: