- Tốt, tốt lắm mau đứng lên!
Trung niên anh tuấn cao giọng cười to, tiến tới đỡ Lục Thanh đậy, hai tay vỗ vỗ vai Lục Thanh, quan sát cần thận mấy lần, lại tiếp tục cười to:
- Thật không ngờ một đời Huyền Thanh ta cũng có thể bồi dưỡng ra được một Thánh Giả Kiếm Đạo, thật không uổng chút nào!
Tuy rằng hiện tại Huyền Thanh là Kiếm Linh, nhưng trên người ông, nhân khí toát ra nồng đậm vô cùng, thâm chí nồng đậm hơn cả tỷ muội Nhược Thủy.
- Sư phụ, hãy theo con về tông. Đang lúc Thiên địa quay ngược lại, sư phụ sư mẫu ở bên ngoài bất tiện vô cùng. Các sư thúc cứ mãi tưởng nhớ người.
- Về ư...
Huyền Thanh lẩm bẩm, sau đó chìm vào trầm tư.
- Huyền Đại ca...
Bên cạnh đó. Tần Vũ tiễn lên nắm lấy tay ông:
- Bất kể huynh đi tới đâu. Tần Vũ cũng sẽ theo bàu bạn cùng huynh
- Được, chúng ta trở về…..
Rốt cục Huyền Thanh cũng hạ quyết tâm, gật gật đầu.
Bên cạnh, thấy Lục Thanh không ngó ngàng gì tới, nhưng đám Tông sư Ma Đạo cũng không dám nói lời nào, nhưng thiếu niên Thánh Giả kia không nhịn được cơn giận dữ:
- Các hạ phải cho ta một lời giải thích!
Mái tộc màu đỏ tím của y không gió mà bay một cỗ khí thế uy nghiêm vô hình lan tràn ra, trấn áp bốn phía.
Tâm Trấn Thế là uy nghiêm của Thánh Giả, người thường không thể ngăn cản.
Hai người Thạch Hàn biến sắc, lập tức rời xa ngoài trăm dặm. Bất kể Thạch Hàn hay Hàn Nghê Thường cũng không ẩn nấp phía sau Lục Thanh.
- Ngươi muốn giải thích chuyện gì?
Ánh mắt Lục Thanh trở nên hết sức lạnh lùng, xoay người nhìn thiếu niên:
- Dám đả thương sư phụ ta, dù là Thánh Giả cũng không được!
- Giỏi, giỏi cho một Kiếm Thánh Thời Không! Bất chợt thiếu niên cất tiếng cười to:
- Hôm nay trên Kiếm Thần đại lục, lão phu muốn thử xem một kè mới tiến lên Kiếm Thánh như ngươi, rốt cục có được uy năng thế nào.
Lục Thanh!
Huyền Thanh trầm giọng nói.
Tuy rằng không biết Thánh Giả Kiếm Đạo là cảnh giới thế nào, nhưng Huyền Thanh đã đạt tới cảnh giới hiện tại, cũng có thể đoán biết, thiếu niên kia trở thành Kiếm Thánh đã bao nhiêu lâu. Lực Thế Giới ngưng tụ e rằng đã đạt tới mức độ hết sức kinh người.
- Sư phụ bất tất phải nhọc lòng, chỉ bằng vào y vẫn chưa thể làm cho đồ nhi bị thương.
Tuy Lục Thanh mĩm cười, nhưng ánh mắt nhìn thiếu niên lại vô cùng lạnh lẽo.
Hắn thừa sức cảm ứng được, thiếu niên này chỉ là Kiếm Thánh Ma Đạo sinh ra vào năm vạn năm hiện tại, còn kém xa nhưng Kiếm Thánh thượng cổ. Thậm chí mức độ ngưng luyện của Kiếm Vực còn kém hơn một bậc so với năm đại Kiếm Thánh Lăng Nguyên. Tuy nhiên y có được tâm Trấn Thế, cho nên ngưng luyện lực Thế Giới hơn xa Quân Mạc Lâm lúc trước.
Nhưng lúc trước, ngay cả năm đại Kiếm Thánh, Lục Thanh cũng dám ra tay trấn áp, đừng nói chi có mình thiếu niên này. Huống chi hàng ngày ngưng luyện nguyện lực hương hỏa, thực lực Kiếm thể. Kiếm Đạo của Lục Thanh sinh ra biến hóa từng giờ từng phút.
Vài tháng nửa năm ít ỏi không đáng kể trong mắt Thánh Giả, nhưng đối với Lục Thanh, cũng đã khiến cho thực lực của hắn nâng cao thêm một phần.
- Nơi này chật hẹp, bất tiện đại chiến.
- Lục Thanh liếc thiếu niên một cái:
- Theo ta!
- Dứt lời, dưới chân Lục Thanh đột ngột xuất hiện một dòng sông Thời Không chảy thẳng tận trời cao. Cương Phong Lôi Hỏa bị xuyên qua, lộ ra biển sao đầy trời.
- Lục Thanh bước vào dòng sông Thời Không, biến mất ngay tại chỗ.
- Trên chín tầng trời không có không khí, dù là người thường cũng có thể trôi nổi giữa không trung. Mặt trời có vẻ lớn hơn bình thường, khí hệ Hỏa nóng rực tràn ngập không gian. Ngoài ra, còn có rất nhiều ngôi sao khổng lồ chẳng kém gì mặt trời. Ởgiữa biển sao đầy trời thiếu đi bốn mươi chín ngôi sao thật lớn, để lại nhưng lỗ đen trống rỗng, hiện ra Hỗn Độn màu xám, lôi đình chớp động, có uy thế hủy Thiên diệt địa.
Không bao lâu sau, hai bóng người xuất hiện, đúng sừng sững dưới biển sao, chân đạp Cương Phong Lôi Hỏa, chính là cảnh giới của Thánh Giả Kiếm Đạo. Uy nghiêm Trấn Thế, đội trời đạp đất.