Viêm Thiên Lạc nhận lấy Thiên Đạo đồ. Ánh mắt Lục Thanh khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên chín tầng trời, cất cao giọng nói:
- Đồ nhi ra mắt sư phụ.
Ba người Triệu Thiên Diệp đều cả kinh, lại nghe thấy trên chín tầng trời, một tiếng cười cuồn cuộn xuống:
-Ha ha, tốt! Tốt!
Một đạo thân ảnh màu xanh ngọc chậm rãi hạ xuống, khi ba người Triệu Thiên Diệp cảm ứng đến, khí tức của người này mở ảo vô định, giống như tất cả gió trên đời này đều vờn xung quanh, mặc dù không có uy nghiêm của Kiếm Ý, nhưng vừa nhìn tới ngay cả Kiếm Anh trong cơ thể đều chậm rãi trở nên run rẩy. Cảm giác như vậy, cho dù ở trên người mười tám tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế kia cũng không có cảm thụ qua. Người này rốt cuộc là ai! Nhưng, lại nhìn thấy Lục Thanh đã khom người quỷ xuống đất, cung kính dập đầu lạy ba cái.
- Đứng lên, đứng lên, không cần đa lễ!
Diệp Vô Tâm cười nói nhìn Lục Thanh trước mặt:
- Ngươi hiện giờ đã thoát Thiên Đạo, khi thiên địa quay ngược lại, lúc ấy ai lo thân nấy, sát kiếp kia ở trên người ngươi cũng không có tác dụng.
Dừng một chút. Diệp Vô Tâm sắc mặt nghiêm túc nói:
- Tuy rằng ngươi đã thành biến số của thiên địa quay ngược lại, nhưng cũng không thể khinh thường. Ngươi mặc dù thoát Thiên Đạo, nhưng không có nghĩa ngươi đã có được thực lực chống lại Thiên Đạo. Thiên ý này, vẫn như trước có thể biết được nhất cử nhất động của ngươi, ngươi vẫn phải cần thận. Ngươi mặc dù là biến số, nhưng lão già kia muốn trợ giúp ngươi, nhưng chỉ cần ngươi thoát khôi khống chế của bọn họ, như vậy chờ đợi ngươi chính là sát kiếp lớn nhất của thiên ý!
Ánh mắt lạnh lùng. Lục Thanh tự nhiên biết nhưng lão già trong lời nói của Diệp Vô Tâm là ai, có thể được Diệp Vô Tâm gọi như vậy, ở đại lục Kiếm Thần hiện giờ cũng chỉ có mấy người ít ỏi. Giờ phút này, Lục Thanh dĩ nhiên có thế mơ hồ cảm ứng được, nhưng tồn tại hùng mạnh ẩn nấp ở đại lục Kiếm Thần này, đồng thời cũng biết được, đại lục Kiếm Thần này quả nhiên là sâu không lường được, từng cỗ ý chí Kiếm Đạo hùng mạnh kia đều giống như ngủ say, bất cứ một cỗ nào, hắn đều không có gì nắm chắc có thể chiến thắng. Có lẽ, đợi đến khi hắn hoàn toàn lĩnh ngộ Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm mới có nắm chắc tuyệt đối có thế chiến thắng, hay là lĩnh ngộ tới trên ba mươi thức mới có lực đánh một trận. Nhưng hiện giờ, hắn vừa mới thoát, vẫn là không đủ lực.
- Lão già này, ngươi còn chưa chết!
Lúc này. Long Tuyền vốn trầm mặc cũng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.
Diệp Vô Tâm nhướng mày, cười lạnh nói:
- Ngươi còn chưa chết, ta làm sao bỏ ngươi mà đi được!
Trong mắt kim quang chớp động, một đầu tóc vàng của Long Tuyền không gió tự bay:
- Như thế nào, lão già này, ngươi muốn đánh!
- Đánh thì đánh, tay của lão phu đã sớm ngứa rồi!
Diệp Vô Tâm hai mắt trừng lên, cũng không chút lép vế.
- Sư phụ!
Lục Phong Lôi gấp giọng nói trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Long Tuyền hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không làm mất mặt đồ đệ, chỉ là xoay đầu đi không để ý tới Diệp Vô Tâm.
Diệp Vô Tâm cười giễu, cũng không nghĩ buông tha cho Long Tuyền, nói:
- Như thế nào, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi ngay cả đồ đệ cũng sợ?
- Lão già này, ngươi muốn đánh ư?!
Long Tuyền hai mắt trợn to, long uy vô cùng từ trên người bay lên, mặt đất phạm vi ngàn dặm lập tức nổi lên cơn lốc cuồng loạn.
Một cỗ áp lực trầm trọng ở trên người, lúc này, ánh mắt của Lục Thanh nhìn về phía Long Tuyền mới có chút trở nên ngưng trọng. Lúc trước, hắn đã nhìn không thấu nông sâu của long hoàng này, giờ phút này từ trong long uy sâu như biển, hắn vẫn như trước cảm nhận được một cỗ áp lực và nguy hiểm, hiển nhiên, thực lực của long hoàng này không ở dưới hắn, thậm chí còn phải cao hơn hắn.
- Diệp thúc thúc...
Nhược Thủy vội vàng kéo Diệp Vô Tâm lại.
- Ha ha, nhiều năm không gặp. Nhược Thủy ngươi trưởng thành không ít, càng ngày càng xinh đẹp.
- Diệp thúc thúc...
Sắc mặt Nhược Thủy càng thêm đỏ. Bạn đang đọc truyện tại