Vọng Kiếm Sinh một thân áo xám tóc xám như xưa, lúc trước chỉ vì một trận chiến, thậm chí không tiếc lấy thân Kiếm Tôn động thủ cùng Kiếm Tổ. Tuy rằng y chiến bại nhưng không thể phủ nhận. Vọng Kiếm Sinh lúc ấy đã lọt vào mắt Lục Thanh.
Mà hiện tại cách xa nhau đã tám mươi hai năm, rốt cục y cũng đã luyện thành Kiếm Tổ Tuyệt Thế, chiến ý đã đè nén tám mươi hai năm qua, giờ phút này rốt cục không còn nhịn được.
- Chiến!
Vọng Kiếm Sinh quát lớn.
- Được, chiến!
Lục Thanh không hề do dự, tiến lên phía trước một bước.
Lục Thanh bước ra một bước này, trong nháy mắt Vọng Kiếm Sinh chỉ thấy không gian trước mặt mình uốn khúc, thế giới trước mặt dường như quay ngược vô hạn, pháp tắc hệ Chư Thiên tỏa ra đủ màu sắc đầy trời che lấp cả hào quang của ánh mặt trời.
- Đây là Kiếm Đạo hiện tại của ngươi ư?
Trong mắt Vọng Kiếm Sinh phút chốc bắn ra kiếm quang màu xám thâm trầm.
- Luân Hồi Kiếm Bàn!
Luân Hồi Thần Kiếm xuất hiện trong tay Vọng Kiếm Sinh, lần này thân Luân Hồi Thần Kiếm toát ra khí Phong Mang màu tím tinh thuần, rõ ràng đã đạt tới cấp Tử Hoàng.
Luân Hồi Thần Kiếm vừa xuất hiện trong tay Vọng Kiếm Sinh, trong khoảng không gian ngàn dặm giữa hai người lập tức hiện ra một đạo Sinh Tử Luân Hồi vạn trượng. Kiếm quang Luân Hồi màu xám không ngừng lưu chuyển qua lại bên trong, một cỗ Kiếm Ý Luân Hồi mang theo một luồng lực Tiểu Thế Giới mênh mông như núi đè ép về phía Lục Thanh.
- Ầm...
Luân Hồi Kiếm Bàn vạn trượng xoay vần trên mặt đất, kiếm quang màu xám linh hoạt sắc bén làm cho không gian vặn vẹo, lộ ra một tia Hỗn Độn màu xám cực nhỏ, dường như muốn cắt đôi trời đất.
Ánh mắt Lục Thanh hơi ra vẻ ngưng trọng, tuy hắn cũng không lui lại, mà kiếm chỉ điểm ngang ra phía trước, không theo một quĩ tích nào cả. Theo kiếm chỉ Lục Thanh điểm ra, không gian phía trước ngón tay lập tức phủ kín một tầng kiếm quang màu xám bạc, vặn vẹo hẳn lên. Kiếm chỉ của Lục Thanh như đã hóa thành một mũi kiếm màu xám bạc, chém về phía Luân Hồi Kiếm Bàn.
Lúc này kiếm quang màu xám bạc đột ngột bùng lên, chỉ trong thoáng chốc đã chiếu sáng không gian vạn dặm. Trong mắt hai người Lục Phong Lôi, không gian nơi Lục Thanh đang đứng đột nhiên sinh ra biến hóa khó hiểu, vạn dặm không gian mặt đất dường như biến ra một bộ dạng khác hẳn.
Thức thứ hai mươi bảy của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Thời Không Kiếm Quang!
Thời Không Kiếm Quang lấy pháp tắc Thời Không làm gốc, xé rách luân hồi chặt đứt không gian. Nếu như lãnh ngộ một thức này tới mức tận cùng, thậm chí có thể xuyên qua Thời Không, giết chết đối thủ bên trong Hành Lang Thời Không.
Mà lúc này, trước mặt đạo Thời Không Kiếm Quang của Lục Thanh. Thời Không vạn dặm lập tức bị xé rách, quay ngược trở lại trước đó mấy chục lần hô hấp.
Lúc này thần sắc vốn bình tĩnh của Vọng Kiếm Sinh cũng phải biến hóa.
- Vãng Sinh Luân Hồi!
Vọng Kiếm Sinh quát lớn, Luân Hồi Thần Kiếm trong tay toát ra thần quang màu xám chói mắt, thần quang này gần như hóa thành một thể với Luân Hồi Kiếm Bàn màu xám, đè ép về phía không gian vặn vẹo.
- Bùng...
Trên Luân Hồi Kiếm Bàn màu xám, nhiều đạo kiếm văn linh hoạt sắc bén hiện ra, phá tan không gian uốn khúc màu xám bạc của Lục Thanh, không để lọt vào trong vùng không gian biến hóa của Hành Lang Thời Không.
Vạn dặm hư không lúc này dưới tay Lục Thanh, cũng đã bị quay ngược lại mấy chục lần hô hấp trước đó. Kiếm quang Luân Hồi bay ngược trở về nơi Vọng Kiếm Sinh ẩn nấp trước đó, kế đó, phía trước Luân Hồi Kiếm Bàn vừa xuất hiện vào mấy chục lần hô hấp trước, một bóng người màu xám mơ hồ hiện ra trong không gian uốn khúc, xuất hiện sau Luân Hồi Kiếm Bàn.
- Bùng...
Tiếng kiếm ngâm khuếch tán ra, âm thầm lặng lẽ, dường như không thuộc không gian này, nếu không phải có thực lực như Nhược Thủy và Lục Phong Lôi, e rằng khó quan sát được.
Thân hình Vọng Kiếm Sinh lảo đảo hai cái, thu hồi Luân Hồi Thần Kiếm nhìn Lục Thanh một cái thật sâu.
- Chưa dốc hết toàn lực, lần sau, ta sẽ tìm ngươi!
Dứt lời, thân hình Vọng Kiếm Sinh chớp lên, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
- Lục Đại ca, y...
Nhược Thủy tiến tới, ánh mắt nàng lộ vẻ nghi hoặc. Nhìn theo hướng Vọng Kiếm Sinh rời đi. Lục Thanh lúc này:
- Kiếm Thần sơn cũng chỉ có người nảy là ta cảm thấy vừa mắt...
Lục Thanh hiểu rõ, thức Thời Không Kiếm Quang vừa rồi hắn cũng chưa dốc hết toàn lực, nếu không, không có khả năng chỉ quay ngược trở lại trước đó có vài chục lần hô hấp. Với thực lực của hắn hiện tại, nếu như dốc hết toàn lực, tối thiểu có thể quay ngược Thời Không trở lại trước đó một năm.
Hành Lang Thời Không, với thực lực của hắn hiện tại, có thể xuyên trở lại một năm trước.
Trốn trong Hành Lang Thời Không... Đây là chỗ dựa lớn nhất mà Lục Thanh có được hiện tại mà cảnh giới tu vi của hắn càng nâng cao, lãnh ngộ pháp tắc Thời Không cũng càng ngày càng sâu.
Vọng Kiếm Sinh biết không nắm chắc, cho nên y tạm lui trận chiến này. Tuy rằng chưa nhận thua nhưng Lục Thanh biết rõ, với tính tình của y, như vậy cũng chẳng khác nào đã nhận thua.
-------------------------
Sinh Tử môn.
Sau khi bốn giới hợp nhất, rốt cục Sinh Tử môn cũng lộ ra trước mặt các tông.
Cũng không phải ở nơi nào khác, mà là ở một tử địa của giới Bạch Linh cũ. Nơi đó từng là một bãi chiến trường bỏ hoang từ thời kỳ thượng cổ Man Hoang. Từ thời thượng cổ, hung thú hoành hoành, nhân tộc và hung thú đại chiến tranh thiên hạ. Nơi chiến trường ấy chính là một trong số nhưng nơi hiếm hoi hiện tại còn lưu lại khí Sát Lục vô tận, quanh năm tử khí đầy trời, không thấy ánh dương quang.
Trên Kiếm Thần đại lục, nơi đó cũng được gọi là Vô Vọng Kiếm cốc.
Trong Vô Vọng Kiếm cốc, thi cốt chất đầy, chỉ cần Tu vi chưa đạt tới cấp Kiếm Khách, tiến vào trong đó sẽ hóa thành một bãi nước máu. Dưới cảnh giới Kiếm Hồn nếu vào trong đó khó có thể trở ra, còn lại được một đống xương đã là kết quả tốt nhất. Mà bên cạnh Vô Vọng Kiếm Cốc này còn có một tông môn cấp Bạch Linh, Thi Kiếm Tông.
Thi Kiếm Tông lấy kiếm thi nổi danh đại lục, tuy rằng bị các tông khác khinh bỉ, nhưng không thể phủ nhận là thực lực của bọn họ hùng mạnh. Kiếm thi không có tuổi thọ, cho nên không ai biết rốt cục là Thi Kiếm Tông sở hữu bao nhiêu kiếm thi hùng mạnh. Sau khi bốn giới hợp nhất, trong tám mươi hai năm. Thi Kiếm Tông có thể trở thành một trong năm mươi đại tông môn, không phải là chuyện ngẫu nhiên. Giữa tám mươi hai năm chinh phạt, Thi Kiếm Tông chỉ trải qua hai lần đại chiến tông môn đã có thể đứng vững vàng.
Một lần đối mặt với Thanh Liên tông cùng là tông môn cấp Bạch Linh. Bọn họ xuất động mười bộ kiếm thi Kiếm Đế, hai bộ kiếm thi Kiếm Tôn, chưa động tới Tông sư Kiếm Phách của tông môn đã tru diệt toàn bộ Tông sư của Thanh Liên tông.
Lần thứ hai lại xuất động hai mươi bộ kiếm thi Kiếm Đế, năm bộ kiếm thi Kiếm Tôn, đánh chết hai tên Kiếm Tôn cái thế kết thù cùng Thi Kiếm Tông. Trong lúc nhất thời danh vang đại lục, không còn tông môn nào dám trêu chọc.
Thi Kiếm Tông cũng là một trong số ít tông môn có cơ hội tiến cấp Tử Hoàng.
Chỉ có tông môn như vậy mới có thể làm hàng xóm láng giềng với Sinh Tử môn bình yên vô sự. Thậm chí trong bao nhiêu năm qua, chưa từng nghe nói hai tông xảy ra tranh chấp.
Nửa tháng sau, ba người Lục Thanh đã tới Vô Vọng Kiếm cốc.
Nhìn từ bên ngoài Vô Vọng Kiếm cốc giống như một luồng tử khí đen ngòm, nhưng dưới mắt Lục Thanh, nơi này ẩn chứa vô tận sát khí
Trong Vô Vọng Kiếm cốc ẩn chứa sát khí vô tận như vậy, không nghi ngờ gì, nhất định là Kiếm Giả của Sinh Tử môn.
Phân bố Kiếm Giả của tông môn trong Vô Vọng Kiếm cốc này, chẳng những có tác dụng rèn luyện cho họ, ngoài ra mượn khí Sát Lục của Vô Vọng Kiếm cốc cũng có thể tăng cường kiếm khí Phong Mang của số Kiếm Giả này. Đây thật sự là một vùng đất thích hợp với Sinh Tử môn.
Vô Vọng Kiếm cốc có chu vi gần hai mươi ngàn dặm, không ai biết trong này có người sinh sống hay không. Nhưng hai mắt Lục Thanh lại có thể quan sát sâu vào trong chừng vài vạn dặm.
Nơi đó chẳng khác bên ngoài, thậm chí thiên địa nguyên khí còn nồng đậm tinh thuần hơn.
- Khí tức này quen thuộc vô cùng...
Lục Thanh khẽ thì thào, lập tức kiếm quang lóe lên trong mắt.
- Thiên Đạo Đồ!
Lục Phong Lôi nghe vậy ngẩn ra, sau đó mới nói:
- Chẳng lẽ lại là Thiên Đạo Tru Thần kiếm trận, một trong mười đại trận đồ Hoàng giai ư?
- Không sai.
Lục Thanh gật gật đầu, nhìn Lục Phong Lôi nói:
- Xem ra con đã học được từ chỗ Long Hoàng không ít.
- Sư phụ một lòng dạy dỗ con, nếu không có sư phụ, lúc trước con đã không được sống tử tế ở Lăng Tiêu tông.
Nhắc tới Long Tuyền, trong mắt Lục Phong Lôi không khỏi lộ vẻ tôn kính.
-Ừ.
Lục Thanh khẽ gật đầu:
- Ân đức như vậy không được quên, sau này ắt có ngày báo đáp.
Dứt lời, Lục Thanh nhìn vào Vô Vọng Kiếm cốc, trong mắt hắn, kiếm quang màu xám bạc chuyển động, hai điểm ma khí màu đỏ tím xuất hiện.
Ánh mắt Lục Thanh dường như xuyên qua hư không vô tận, nhìn sâu vào trong Vô Vọng Kiếm Cốc.
Trong Vô Vọng Kiếm cốc có một vực sâu thăm thẳm, có một ngọn tuyệt phong vạn trượng đứng sừng sững cạnh vực. Toàn thân ngọn tuyệt phong này đen kịt mà bóng loáng, không có góc cạnh. Nhưng trên đỉnh lại có một chóp núi hình kiếm, trên chóp núi này, có một trung niên áo đen đang ngồi xếp bằng lơ lửng trên không. Trên đầu y có một thanh tiểu kiếm ngũ sắc đang xoay tròn không ngừng, lộ ra một cỗ uy nghiêm khó hiểu.
Bất chợt trung niên mở bừng hai mắt, hai luồng kiếm quang hai màu đen đỏ bắn nhanh ra. Bất quá trong kiếm quang này lại có thểm một luồng sáng đỏ chợt lóe lên rồi biến mất.
- Ầm... Nguồn truyện: