Dường như vì đây chỉ là lần Đại Hội luận kiếm thứ nhất, cho nên Độc Cô Cầu Kiếm chỉ nói một hai câu, sau đó lập tức cùng đám trưởng lão Kiếm Thần sơn rời đi, điều này làm cho trong lòng các tông khó tránh khỏi sinh ra nghi hoặc, nhưng lại không thể nói được gì.
- Trận chiến đầu tiên, Lăng Tiêu tông!
Phong Lôi liếc nhìn Lăng Tiêu tông dường như đã miễn cường khôi phục lại, lạnh giọng nói.
- Lăng Tiêu tông ta chờ ngươi!
Không tranh chấp cùng Phong Lôi, Lăng Tiêu chỉ liếc nhìn ba người Lạc Tâm Vũ một cái, sau đó rời đi.
Ánh mắt các tông mơ hồ khó hiểu, nhưng cũng không ai nói thêm gì, năm mươi đại tông môn rời đi âm thầm lặng lẽ, nhưng bọn Lạc Tâm Vũ lại cau mày, bởi vì bọn họ biết rõ tới trận chiến với Lăng Tiêu tông, nhất định tất cả năm mươi đại tông môn sẽ có mặt tại trường.
Lúc này trên chín tầng trời Nguyện Lực Thần Đỉnh vạn trượng đã bị Độc Cô Cầu Kiếm thu hồi, kiếm đài ngàn dặm vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, mà Độc Cô Cầu Kiếm cũng không chút để ý tới kiếm đài ngàn dặm, hàng vạn thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm vẫn đứng sừng sừng trên thảo nguyên, giống như kiếm mộ.
- Phong Lôi, trận chiến này cháu có nắm chắc hay không?
Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói khác với thường ngày, tuy trong tay y không khi nào rời khỏi hồ lô rượu bằng tử ngọc, nhưng ánh mắt của y lại tỏ ra nghiêm trọng dị thường.
Đối với Phong Lỏi, bọn họ vẫn xem y như vãn bối mặc dù về tu vi thực lực, Phong Lôi có lẽ vượt xa bọn họ, nhưng có rất nhiều thứ không thể phai mờ.
Đến lúc này, Nhiếp Thanh Thiên nhớ lại trước kia ở Linh Thú sơn mạch, rồi sau đó bọn họ cởi Phong Lôi đi điện Thanh Phàm, nhớ tới linh thú hộ thân này. Tỏ ra vô cùng quyến luyến Lục Thanh, không muốn xa rời, lại nhớ đôi mắt ngày thơ yếu ớt của nó trước lúc biệt ly ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên nhìn Phong Lôi càng trở nên dịu dàng hơn.
Triệu Thiên Diệp bên cạnh cũng là như vậy, ánh mắt vốn thường ngày lạnh lùng của y lúc này cũng tỏ ra thân thiết không kém Nhiếp Thanh Thiên, mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng không làm trở ngại tới tình cảm giữa bọn họ với Phong Lôi.
- Xin hai vị thúc thúc yên tâm!
Sắc mặt Phong Lôi tỏ ra bình tĩnh, không có chút sợ hãi, gật nhẹ đầu, Triệu Thiên Diệp nói:
- Nửa năm sau, chúng ta đi cùng cháu.
- Hai vị thúc thúc…..
Phong Lôi lộ vẻ do dự.
Trên mặt Triệu Thiên Diệp lộ ra một nụ cười hiếm có:
- Cháu là con của Thất đệ, chúng ta là trưởng bối tự nhiên phải đi.
Triệu Thiên Diệp nói với giọng bình thản, nhưng nét kiên cường quả quyêt lộ ra rất rõ ràng.
Thần sắc Lạc Tâm Vũ tỏ ra ngưng trọng, rốt cục thở dài liếc nhìn hai người Triệu Thiên Diệp:
- Vậy...
- Đây là Nhị thúc của cháu.
Đột nhiên Nhiếp Thanh Thiên lên tiếng nói, sau lưng, bọn Đoạn Thanh Vân cũng đồng thời tiến tới.