- Ẩm. ..
Lôi quang chợt lóe. Thiên Lôi màu tím đen trên chín tầng mây gào thét rống giận, bất chợt trăm ngàn đạo Thiên Lôi hạ xuống, đè ép cự kiếm ý chí kia.
Không hề do dự, chỉ trong thoáng chốc, từ trên người mười một người Lạc Tâm Vũ đồng thời bùng lên ý chí Kiếm Đạo. Chuyện làm Lục Thanh cảm thấy hơi kinh ngạc chính là, không ngờ ý chí Kiếm Đạo của ba người Lạc Tâm Vũ, Triệu Thiên Diệp và Nhiếp Thanh Thiên đã hiện ra màu xanh bên ngoài. Mười một đạo ý chí hội tụ, dung nhập vào cự kiếm Ý chí trên không.
Kiếm khí toát ra bốn phía, cự kiếm ý chí màu trắng tinh thuần bất chợt bành trướng gấp đôi cự kiếm ý chí lúc này cao chừng hai ngàn trượng hiện ra màu trắng đục. Một tia sáng tím nhân nhạt vờn quanh thân kiếm, nháy mắt xông vào trong trăm ngàn đạo Thiên Lôi kia.
Khí Phong Mang linh hoạt sác bén xé rách lôi quang, Thiên Lôi màu tím đen chứa ý chí Thiên Đạo, bị sự phản kháng của đám Lạc Tâm Vũ cùng các đệ tử Tử Hà tông chọc giận. Trong nháy mắt, vô số lôi quang hội tụ thành một thanh cự kiếm cao vạn trượng màu tím đen. Mũi cự kiếm này hướng xuống dưới, tuy rằng không có chút khí Phong Mang, nhưng ẩn chứa ý chí Thiên Đạo lớn lao, mở ra một vòng sóng gợn không gian nhân nhạt giữa không trung. Từng tràng tiếng nổ ẩm vang, giống như tiếng Thiên Đạo rống giận chấn động hư không, không ít đệ tử lộ ra vẻ đau đớn.
Vói cảnh giới tu vi của bọn họ, có thể dung hợp ý chí Kiếm Đạo phản kháng thiên uy là vì tất cả một lòng, mới có thể miễn cường ngưng tụ. Lúc này trời nổi cơn giận dữ, phần chấn động hồn phách này làm sao bọn họ có thể chịu được. Huống chi cơn giận này vốn là nhắm vào Lục Thanh, lại bị bọn họ cố gắng đón đỡ.
Giờ phút này, tự nhiên Lục Thanh sẽ không hạ thủ lưu tình. Hắn đã bước vào Kiếm Tôn, hiểu rõ thế thiên địa, ý chí Kiếm Đạo màu tím toàn thân bùng lên, cả không gian như nổi lên sóng to gió lớn, biển cả quay cuồng. Ý chí Kiếm Đạo màu tím trên đỉnh đầu Lục Thanh biến thành biển cả mênh mông, chỉ trong thoáng chốc bao vậy cự kiếm ý chí kia vào trong.
Kiếm Ý Phong Mang nghịch thiên toát ra, cự kiếm ý chí lại bành trướng. Ba ngàn trượng, bốn ngàn trượng, năm ngàn trượng. .. Giờ phút này, thế Bạch Linh ẩn trên không cũng đồng thời tập trung vào cự kiếm. Ngay tức khắc, cự kiếm ý chí năm ngàn trượng tăng vọt gấp đôi, thân kiếm vạn trượng nháy mắt va chạm cùng cự kiếm lôi đình kia.
- Ầm. ..
Một cỗ sóng âm mênh mông khuếch tán ra bốn phía trên không, kéo dài ngàn dặm hư không, mây mù tan tán. Giờ phút này, toàn bộ ngàn dặm Tử Hà sơn mạch không còn chút mây, ánh sáng vầng dương trút xuống bao trùm mặt đất. Ngay lập tức, dưới ánh mắt của mọi người, cự kiếm lôi đình kia vỡ tan từng đoạn.
Cự kiếm ý chí hợp với đại thế toàn tông, ngâm lên một tiếng, đâm thẳng vào trong kiếp vân. Vô số lôi quang tan tác, hoành hành ngang ngược trên không, lôi vân khuấy động, từng đạo không gian Động Hư hẹp dài cắn nuốt lôi quang. Ngay cả kiếm vân cũng bị nuốt chửng vào dần dần.
Một lúc sau mày mù tiêu tan, kiếm vân hoàn toàn bị không gian Động Hư cắn nuốt. Trên không chỉ còn lại tiếng sấm nổ hấp hối, nhưng không còn thấy lôi quang.
Nhìn lên quảng trưởng, toàn bộ đại điện Tử Hà phóng xuất ra một cỗ khí Phong Mang linh hoạt sắc bén, một cỗ ý chí Kiếm Đạo vờn quanh. Long Vương bất trảo vờn quanh đại điện kia, trong hai mắt dường như có thần sắc sống động, đầu rồng ngửa lên như muốn thét dài khí thế nguy nga rộng lớn bắt đầu lan tràn ra.
Ở mặt Đông của Tử Hà phong là một khu rừng cồ chu vi mười mấy dặm, rừng cổ này nối liền với Phong Lôi phong.
Đi đến phía trên rừng cổ. Lạc Tâm Vũ gật gật đầu, lập tức lấy Tử Hà Bảo Điện trong người ra, lập tức, bảo điện phát ra một tiếng kêu vang, lơ lửng trên bầu trời rừng cổ.
-Mở!
Chỉ nghe Lục Thanh quát trầm một tiếng, bảo điện cao một tấc lập tức hóa thành một đạo lưu quang màu tím trắng, sau đó rơi vào trong rừng cổ.
- Ầm. ..
Mặt đất chấn động, ngay tức khắc, từ trong rừng cổ tuôn ra thần quang màu tím trắng chói mắt, khí Phong Mang màu vàng tinh thuần chém ngã một mảng cây cối. Kế đó, bảo điện chậm rãi bành trướng không ngừng, cho đến khi cao ngàn trượng mới ngừng lại.
Phía trên cửa diện thật lớn là bốn chữ Tử Hà Bảo Điện rạng ngời, đám đệ tử đứng trên Tử Hà phong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Sức mạnh thần thông to lớn như vậy, khiến cho bọn họ càng kính sợ Lục Thanh hơn, đồng thời cũng tăng thêm phần hiểu biết về cảnh giới Kiếm Phách, nỗi kỳ vọng chắt chứa trong lòng bắt chợt bùng lên như tâm hỏa.
Nhìn lên trên rừng cổ. Lục Thanh phất tay một cái, bảo điện lập tức mở rộng. Lập tức Lục Thanh bước vào trong, mà mười một người Lạc Tâm Vũ cũng theo sau.
Đại điện tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng cao ba ngàn ba trăm ba mươi ba trượng, có nhiều giá bằng đá rất lớn. Trên nhưng giá này bày biện đồ vật do bọn Kiếm Xỉ Lôi Long dâng lên. Tuy rằng đám hung thú dâng lên rất nhiều, nhưng cũng chỉ chiếm không gian chưa tới một thành.