Trong Tử Trúc viện có bốn gian phòng được chia làm hai dãy. Xung quanh trồng toàn là tử trúc. Lá trúc đong đưa, phát ra những tiếng xào xạc. Thi thoảng lại có những tiếng chim ríu ríu, khiến cho bầu không khí hết sức thanh tịnh. Trước mấy gian phòng có một khoảng đất trống rộng mấy trượng. Trên bãi đất có một cái bàn đá với bốn cái ghế. Phía ngoài cùng của Tử Trúc viện được bao lại bởi một hàng rào bằng gỗ rất đẹp.
Sau khi dẫn Lục Thanh tới một gian phòng còn trống, Đoạn Thanh Vân nói:
- Sau này sư đệ ở đây. Những vật phẩm hàng ngày sẽ có đệ tử chuyên trách mang đến. Đến lúc đó cần cái gì cứ nói. Hôm nay sư đệ lên núi cũng mệt mỏi rồi, cứ ở đây mà nghỉ ngơi. Đến sáng mai, ta sẽ quay lại gọi ngươi. - Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi.
Bên trong gian phòng hết sức sạch sẽ, hiển nhiên là được quét dọn thường xuyên. Ở giữa gian phòng có kê một chiếc giường làm bằng trúc. Bên cạnh có một cái bàn nhỏ và một cái ghế cũng được làm bằng trúc. Ngoài ra, trong phòng còn có một cái giá sách, bên trên có bầy mấy chục quyển sách. Đại đa số sách trên đó ghi chép về lịch sử của Triêu Dương phong cùng với một số nhân vật quan trọng của Tử Hà tông. Ngoài ra còn có một vài yếu quyết kiếm pháp cơ bản. Có điều, chúng cũng đã nhàu nát, chỉ để đó cho đẹp mà thôi.
Sau nửa canh giờ, một tên đệ tử ngoại môn mang tới cho Lục Thanh một cái chăn, một bộ võ phục màu đen, một yêu bài chứng minh thân phận cùng với một quyển sách ghi chép toàn bộ sáu tầng tâm pháp của Húc Nhật tâm kinh. Mấy tờ giấy cuối cùng có ghi những quy định cùng với địa hình phân bố trên Triêu Dương phong.Ngoài ra còn có một thanh hắc thiết kiếm cùng với lời nhắc Lục Thanh sáng sớm ngày mai tham gia thần luyện. Thần luyện kiếm pháp chính là Triêu Dương thất thức cơ bản của Triêu Dương phong. Loại kiếm pháp này từ ba năm trước, khi Lục Thanh mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm đạo đã bắt đầu luyện tập. Bởi vì, Lục gia phụ thuộc vào Triêu Dương phong, nên thứ mà Lục gia luyện tập cũng là Kiếm Nguyên công và kiếm pháp của Triêu Dương phong. Kể cà Lục Thanh bây giờ cũng đang tu luyện Kiếm Nguyên công chính là Húc Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong. Chỉ có điều do năm đó, Lục Vân sợ tu vi của hắn còn thấp nếu cố quá sẽ tổn hại đến sức khỏe nên mới chỉ truyền cho hắn ba tầng đầu.
Ban đêm, Lục Thanh yên lặng nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng hiện lên. Ánh trăng sáng vằng vặc, trải xuống mặt đất một làn ánh sáng huyền ảo. Mới có nửa tháng trôi qua, vậy mà đời người đã có biết bao nhiêu sự thay đổi. Không thể không nói là lẽ trời trêu người. Sức người không thể thắng lại ý trời, chỉ có thể để mặc cho thiên đạo kéo dắt mà thôi.
Lục Thanh lấy tay xoa nhẹ lên Niệm Vân kiếm. Một cảm giác huyết mạch tương liên chợt xuất hiện. Niệm Vân ơi Niệm Vân! Chúng ta chỉ có thời gian năm năm mà thôi. Lục Thanh im lặng, thầm nói trong lòng. Giống như cảm nhận được tâm tình của Lục Thanh, thanh tử kiếm khẽ ngâm lên một tiếng nhẹ nhàng. "Phụ thân! Người đang cổ vũ con sao?" - Lục Thanh vỗ nhẹ vào vỏ kiếm, nhỏ giọng nói. Một lúc sau, hắn liền chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng vẫn tỏa ra ánh sáng dìu dìu, chiếu xuống từng cái lá trúc đang đung đưa trong gió.
Sáng sớm ngày thứ hai, mới tảng sáng, Đoạn Thanh Vân đã đến đánh thức Lục Thanh nói đã tới giờ thần luyện. Chờ Lục Thanh rửa mặt, súc miệng xong, đi ra đến cửa, hai người Triệu Thiên Diệp đã đứng đó chờ sẵn. Mấy người nói chuyện vài câu rồi cùng nhau đi về phía sân rộng trước cung.
Sau khi bốn người đi tới sân, số lượng người tới đã gần như đông đủ. Chỉ còn có hai tới ba người còn chưa đến. Tuy nhiên, cách đó không xa cũng có thể thấy bóng họ dần xuất hiện. Căn cứ theo lời nói của Đoạn Thanh Vân thì vị trí thần luyện căn cứ theo thứ tự sư huynh đệ mà đứng. Càng đứng đầu thì thực lực càng mạnh. Mà hôm nay, Lục Thanh mới nhập môn, trong số sư huynh đệ đứng cuối cùng nên cũng chỉ có thể đứng cuối mà thôi.
Nói một câu với ba người Đoạn Thanh Vân, Lục Thanh đi tới hàng gần cuối, rút Hắc Thiết kiếm sau lưng ra. Về phần Niệm Vân kiếm, Lục Thanh cũng không sử dụng. Thứ nhất, hoài bích có tội tránh để cho mọi người đám tiếu. Thứ hai là tu vi của hắn mới đang chỉ ở giai đoạn đầu tiên của kiếm đạo. Tu vi Kiếm thị mà quá ỷ lại vào thần binh thì sự tăng trưởng tu vi bản thân cùng với sự lĩnh ngộ chắc chắn sẽ bị trở ngại. Nhưng Lục Thanh cũng phát hiện một điều, đó là vào lúc này tất cả mọi người xếp thành năm hàng thẳng tắp. Người đứng ở hai hàng đầu đều có những thanh kiếm đặc biệt: Có thể được chế tạo bằng tinh thiết, trầm ngân hoặc là hỗn hợp huyền thiết và hắc thiết. Có thể nói là hình dạng vô cùng phong phú và đa dạng. Ba hàng tiếp theo thì hoàn toàn bình thường, gần như một trăm phần trăm đều sử dụng hắc thiết chú tạo ra. Mặc dù cũng có một số vị trí đặc biệt nhưng so với hai hàng đầu thì hoàn toàn chênh lệch.
Hơn nữa, Lục Thanh còn chú ý thấy phía trước hàng thứ nhất có một thạch thai hình tròn, rộng hơn sáu trượng. Trong lòng hắn cảm thấy thắc mắc, hỏi một gã đệ tử bên cạnh:
- Sư huynh! Xin hỏi Thạch thai phía trước dùng để làm gì? Khi thần luyện, sư phụ không đến hay sao?
Tên đệ tử đó cũng chỉ hơn Lục Thanh khoảng vài tuổi, ước chừng mười bốn, mười lăm. Lúc này, hắn đang dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau bụi trên thân kiếm. Có điều, Lục Thanh thấy trên thân kiếm ngay cả một chút bẩn cũng không có, nhưng gã càng lau nó lại càng sáng. Sau khi nghe Lục Thanh hỏi, tên đệ tử trả lời:
- Lục sư đệ mới tới nên không biết. Thần luyện là truyền thống hàng ngàn năm nay trên Triêu Dương phong chúng ta. Nó chỉ xem như là chút khởi động mỗi ngày mà thôi. Còn chính thức tu luyện là sau khi kết thúc thần luyện, mọi người tự chọn cho mình một vị trí, bất kể là cánh rừng bên cạnh Triêu Dương cung, hay phía sau núi cũng đều là những chỗ rất tốt. Còn sư phụ thì không phải ngày nào cũng đến. Đại khái mỗi tháng người sẽ tới khoảng hai lần. Còn về thạch thai kia... Bạn đang đọc truyện tại