Không hoan nghênh ta sao?
Lục Thanh nghi hoặc hỏi:
- Vậy tiền bối có biết Quỷ giới này hình thành thế nào, vì sao thế gian lại có một nơi kỳ lạ như vậy chăng?
- Tuổi của Quỷ giới rất cao, có lẽ khoảng chừng hơn năm vạn năm…..
Giọng lão nhân cảm khái:
- Quỷ giới ta đã tồn tại từ trước khi Kiếm Thần phân chia Kiếm Thần đại lục. Chỉ có điều sau này số tông môn tồn tại cũng chỉ bằng một nửa tông vực nổi danh mà thôi. Thời gian thật nhanh. Thoáng cái nhiều năm đã trôi qua…..
- Chẳng hay tiền bối có biết, bên trong Quỷ giới Linh Đô này có một thông đạo dẫn tới Man Hoang Kiếm Mộ hay không, vãn bối chính là vì chuyện này mà tới.
- Man Hoang Kiếm Mộ ư?
Ánh mắt lão nhân lộ ra vẻ kỳ dị, nhìn Lục Thanh chăm chú:
- Ngươi muốn đi Man Hoang Kiếm Mộ làm gì?
- Tìm linh dược.
- Linh dược nào?
- Vạn Niên Hoàn Hồn Thảo
- Vạn Niên Hoàn Hồn Thảo ư?
Lão nhân gật gật đầu:
- Không sai, trong Man Hoang Kiếm Mộ quả thật có Vạn Niên Hoàn Hồn Thảo, tuy nhiên chỉ có ở tầng bốn mới có linh dược vạn năm.
- Tầng bốn ư?
Lục Thanh sửng sốt hỏi lại, dường như hắn chưa nghe chuyện này bao giờ.
- Ngươi không biết sao?
Lão nhân cũng tỏ ra sửng sốt, nhưng lập tức mỉm cười:
- May là ngươi gặp được lão nhân gia ta, lão nhân gia ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu không ngươi đi vào đó, chết cũng không biết vì sao mà chết.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Được rồi, ngồi đi, quỷ trà của lão nhân gia ta, hôm nay thấy tiểu tử ngươi hợp ý, cho ngươi uống một chén.
Cũng không thấy động tác của lão nhân này, cạnh đó bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghế. Chờ cho Lục Thanh ngồi xuống, lão nhân cầm lấy bình trà bằng bạch ngọc, rót vào một cái chén.
- Đây là…..
Lục Thanh giật mình, kinh hãi, nhìn chén trà to bằng bàn tay trước mặt không ngừng dâng lên đầy thứ nước trà thuần một sắc vàng. Nước trà này hơi đặc, đồng thời có một mùi thơm ngát, vài chiếc lá mày vàng nhạt nổi trên mặt. Vừa hớp một ngụm, Lục Thanh cảm thấy hồn phách của mình dường như trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn tăng trưởng một chút. Hắn không dám tưởng tượng nếu uống hết chén trà này sẽ có hiệu quả thế nào.
- Hồn phách kim dịch…..
Lục Thanh ngập ngừng nói:
- Tiểu tử ngươi hiểu biết cũng không ít về Quỷ giới ta. Không sai, đây chính là hồn phách kim dịch, tuy nhiên cũng không phải lấy từ quỷ sống mà lấy từ nhựa của Vạn Niên Quỷ Thụ mọc bên bờ ao Chuyển Sinh.
Lão nhân khẽ nheo mắt lại, hớp một ngụm trà.
- Ở Quỷ giới, người có thể được uống trà này cũng không nhiều, coi như hôm nay tiểu tử ngươi có phúc, uống hết chén trà này, chỉ cần ngươi đạt tới cảnh giới tam kiếp Kiếm Hoàng viên mãn, lực hồn phách của ngươi cũng có thể đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng viên mãn của Quỷ giới ta. Đến lúc đó, cho dù không đắc đạo, tiểu tử ngươi cũng có chín thành nắm chắc ngưng tụ thành Kiếm Phách, cũng đạt tới Kiếm Đế đỉnh phong.
- Đa tạ tiền bối.
Lục Thanh khẽ nói, lập tức cầm lấy chén trà trước mặt cẩn thận hớp một ngụm, sau đó nhắm hai mắt lại.
- Tiểu tử này…..
Dường như bị hành động của Lục Thanh ảnh hưởng, lão nhân cười mắng một tiếng, lập tức tiếp tục nằm xuống. Chén trà của lão dường như được một bàn tay vô hình dẫn dắt, bay tới bên miệng, quỷ trà màu vàng óng như hổ phách chậm rãi chảy vào miệng lão.
Giống như rơi vào trong nước sôi, sau khi một ngụm trà vào bụng, Lục Thanh cảm thấy tam hồn thất phách của mình đột nhiên khuấy động. Chỉ trong thoáng chốc, tam hồn thất phách đồng thời toát ra thứ ánh sáng vàng chói mắt. Bên trong không gian Kiếm Chủng. bên trong Kiếm Hồn, khí Phong Mang bành trướng, màu trắng tinh thuần cũng dần dần ngả sang màu vàng ròng, hình dạng vốn có của nó vô cùng hỗn loạn, lúc này cũng hóa thành hình kiếm. Thất phách nằm sâu trong thức hải cũng có chuyển biến như vậy, rõ ràng thấm nhập vào trong cảm ứng của Lục Thanh. Thậm chí Lc có cảm giác rằng, sau nửa năm pháp tắc của mình sẽ đạt tới cảnh giới viên mãn.
Theo sự lớn mạnh của hồn phách, mức độ lãnh ngộ pháp tắc của Lục Thanh cũng tăng lên, vốn cần khoảng ba năm nữa, nhưng sau khi tiến vào Quỷ giới Linh Đô có một ngày, không ngờ đã rút ngắn lại còn nửa năm.
Lục Thanh chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn quỷ trà trong chén giảm bớt đi một thành, kế đó uống hết một hơi vào bụng.
- Ôi, sao ngươi lại có kiểu uống trà như vậy? Đúng là hao phí trà quý, tên tiểu tử phá hoại này!
Đang lúc lão nhân không chú ý, Lục Thanh lại uống hết trà một hơi như vậy, khiến cho lão tức giận tới nỗi phùng mang trợn mắt, nhưng lúc này Lục Thanh đã nhắm nghiền hai mắt chìm vào trong sự cảm ứng hồn phách.
Tam hồn thất phách hợp lại gọi là hồn phách. Có ba hồn đó là Thiên Hồn, Địa Hồn và Mệnh Hồn. Có bảy phách là Thiên Xung, Linh Tuệ, Khí, Lực, Trung Xun, Tinh, Anh. Hồn là dương, phách là âm. Trong ba hồn thất phách cũng có chia ra âm dương. Trong tam hồn, Thiên Hồn và Mệnh Hồn là dương, Địa Hồn là âm.
Trong thất phách, hai phách Thiên Xung, Linh Tuệ là âm, là Thiên Phách. Ba phách Khí, Lực, Trung Xu là dương, là Nhân Phách. Hai phách Tinh, Anh là dương, là Địa Phách.
Nói đến hồn phách, quả thật vô cùng thâm diệu tinh ảo. Ngày trước Lục Thanh không hề coi trọng hồn phách chút nào, mãi tới bây giờ hồn phách lớn mạnh, trong lòng Lục Thanh mới ngộ ra, căn nguyên hồn phách dường như cũng ngầm chứa đại đạo vô thượng trong đó.
Khi hồn phách lớn mạnh không ngừng, hồn thức cũng theo đó mà tăng lên tới cực độ. Thức Kiếm ngàn trượng của Lục Thanh bành trướng ra không ngừng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. một ngàn năm trăm trượng, hai ngàn trượng, hai ngàn năm trăm trượng, ba ngàn trượng!
Đạt tới độ cao vạn trượng, lúc này Thức Kiếm mới ngừng, không tăng trưởng, mà hồn thức của Lục Thanh cũng nhờ vậy mà tăng lên thập bội. Vốn hồn thức của hắn có thể bao phủ trong phạm vi hai trăm dặm, hiện giờ có thể bao phủ tới phạm vi hai ngàn dặm.
Gần như theo bản năng, Lục Thanh phóng xuất hồn thức ra. Không biết vì sao lúc này Quỷ giới cũng không thể hạn chế hồn thức của hắn được nữa. Nhưng sau khi hắn phóng xuất được nửa hồn thức, đã không thể nào khống chế được nữa.
- Muốn ăn một miếng cho mập lên cũng không thể được. Sauk hi ngươi bế quan vài tháng, thông hiểu được tất cả đạo lý bên trong lúc ấy mới có thể hoàn toàn nắm trong tay. Tuy nhiên lão nhân gia ta nhìn không ra, hồn thức của ngươi hùng mạnh vượt qua khỏi cảnh giới Kiếm Đế thông thường. Chờ sau khi ngươi hoàn toàn thông suốt, e rằng có thể so với Kiếm Tôn trung thiên vị. Đương nhiên so với Tông sư bên Quỷ giới ta thì không thể sánh bằng.
Lão nhân đứng bật dậy, sắc mặt lộ vẻ kỳ lạ:
- Chậm đã hồn thức của tiểu tử ngươi mạnh mẽ như vậy, phải chăng ngươi đã đắc đạo?
Lục Thanh khẽ gật đầu, cung kính thi lễ với lão nhân:
- Đa tạ lão tiền bối ban thưởng trọng hậu.
- Tiểu tử ngươi trở nên cung kính từ lúc nào vậy?
Lục thanh thản nhiên cười nói:
- Lúc trước vì muốn tranh tài, hiện tại đã chịu ân của tiền bối đương nhiên phải cảm tạ, Kiếm Giả chúng ta tự nhiên phải ân oán phân minh.
- Nói rất hay.
Lão nhân vỗ tay khen ngợi:
- Tiểu tử ngươi là một trong ít thanh niên trẻ tuổi trong thời gian qua lão nhân ta coi trọng. Phải rồi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi ba.
- Hai mươi ba?
Lão nhân tức khắc liếc nhìn Lục Thanh thật sâu:
- Mới hai mươi ba đắc đạo, nếu không phải ánh mắt của tiểu tử ngươi trong suốt, ta đã cho rằng ngươi chính là Tông sư chuyển thế luân hồi. được, tiểu tử, ta thấy ngươi khá lắm, lão quỷ ta muốn xem trong vòng trăm năm, ngươi có thể đạt tới bước kia không?
Lúc này, dường như lão nhân đang mãi trầm tư suy nghĩ chuyện gì, nhìn lão nhân trước mặt tuy chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn. Lục Thanh vẫn cảm thấy lão nhân không đơn giản chút nào. Tuy rằng lão ngồi như vậy trước mặt mình, Lục Thanh cảm thấy mình chỉ như một sợi dây leo bám vào một tảng đá núi, tảng đá này chỉ cần nhẹ nhàng leo xuống là có thể khiến cho mình tan xương nát thịt.
Rất lâu sau, lão nhân mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Lục Thanh:
- Tiểu tử ngươi, có biết, cái gì là quỷ hay không?
- Cái gì là quỷ ư?
Lục Thanh lầm bầm, sau đó lập tức nói:
- Vãn bối không biết.
- Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, ngươi hãy nhớ cho kỹ…..
Lúc này, kiếm chỉ của lão nhân điểm ra, phía trên kiếm chỉ có ánh sáng vàng vờn quanh, sau đó rơi vào mi tâm Lục Thanh.
"….. Thánh nhân lấy hồn đựng phách, mọi người dùng phách nhiếp hồn. Hồn ngụ ở mắt, phách trú ở gan. Mắt có thể thấy, gan có thể mộng, kẻ mộng nhiều thì phách áp chế hồn, người thấy biết nhiều thì hồn thắng phách…..
--- Trời đất tuy lớn, nhưng không thể từ giữa hư không mà sinh ra hạt giống. Trống mái sinh nở ra vô số cầm thú, cho dù âm dương ảo diệu, không thể nào có mái mà không có trống. Bạn đang đọc truyện được copy tại