Gần như không hề có ngoại lệ. Bất cứ ai gặp bọn họ cũng đều nhìn Lục Thanh một chút. Lúc đầu, Lục Thanh còn tưởng rằng đó là do Luyện Tâm kiếm sau lưng hắn, quá to. Nhưng sau đó khi hắn đi qua có thể thấy được sự kinh ngạc, hâm mộ, đó kỵ còn có cả sự kính sợ. Lúc đó hắn mới rõ có lẽ bản thân đã thực sự nổi danh.
Bất luận là đánh một trận với Hỏa Vân kiếm Liệt phong hay tiếp ba kiếm của Hộ pháp Lệ Kinh Sanh. Cho dù cuối cùng bản thân bị trọng thương nhưng cũng không thể phủ nhận Lục Thanh đủ tư cách để bước vào Long Phượng bảng. Thử hỏi, ba đạo kiếm khí của cao thủ Kiếm Chủ có bao nhiêu người can đảm dám đón? Do dù có đủ dũng cảm thì có bao nhiêu người có được thực lực như vậy?
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 10 Điểm khi đọc bài viết này:
************* :
Ngoài cửa cung, mấy người Dịch Nhược vũ và cả Lạc Tâm Vũ cùng với Liệt Phong cũng đứng chờ ở đó. Giống như chưa hề có việc gì xảy ra, vào lúc này, Liệt Phong và Minh Tuyết Nhi đang cười nói với nhau. Liệt Phong như đang nói một chuyện gì đó thú vị khiến cho Minh Tuyết Nhi cười khanh khách.
Một lúc sau, khi Lục Thanh tới cửa cung. Vừa thấy Lục Thanh, sắc mặt Liệt Phong liền mất đi sự tự nhiên. Nhận thấy sự thay đổi của Liệt Phong, Minh Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn thì thấy năm người Lục Thanh.
- A! Tên ngốc cuối cùng cũng tới. Vết thương của ngươi thế nào rồi? - Minh Tuyết Nhi nhảy chân sáo tới trước mặt Lục Thanh. Đôi mắt trong veo của nàng chớp chớp mà hỏi.
Đoạn Thanh Vân thấy vậy liền nhếch miệng, trừng mắt với Lục Thanh, khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng hắn vẫn trả lời:
- Tốt rồi! Không còn việc gì nữa.
- Vậy là tốt rồi. - Minh Tuyết Nhi suy nghĩ một chút rồi đôi mắt tròn xoe đảo đảo. Sau đó, nhoẻn miệng cười, chỉ vào Luyện Tâm kiếm sau lưng Lục Thanh hỏi:
- Được rồi! Thanh kiếm này của ngươi tên là gì?
Lục Thanh ngẩn người lập tức nhớ tới câu nói của Hoàng lão. Hắn ngập ngừng một chút rồi nói:
- Kiếm tên Luyện Tâm. Luyện kiếm cũng chính là để luyện tâm.
- Luyện Tâm. - Minh Tuyết Nhi làm như đang nghĩ tới bóng dáng của một người nào đó. Phía sau nàng ba người con gái trong đám Dịch Nhược Vũ hai mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn Lục Thanh có một chút thay đổi. Tuy nhiên, trong ánh mắt của Lạc Tâm Vũ lại có một tia sáng bí hiểm lóe lên. Mà Liệt Phong từ lúc Minh Tuyết Nhi đi tới chỗ Lục Thanh vẫn âm trầm. Cho dù nghe thấy lời nói của l Lục Thanh, nét mặt hắn vẫn không có gì thay đổi.
Mấy người Dư Cập Hóa nghe thấy Lục Thanh nói vậy cũng hiểu ra điều gì đó. Nhiếp Thanh Thiên thì đang đưa bầu rượu lên miệng cũng hơi dừng lại một chút, tủm tỉm nhìn Lục Thanh. Còn Đoạn Thanh Vân thì đã trở về chỗ cũ. Mặc dù im lặng không nói nhưng mấy ngày hôm nay hắn đã thay đổi rất nhiều, vẫn uể oải như vậy, nhưng tính tình đã trầm ổn hơn trước, cũng để tâm tới việc tu luyện nhiều hơn.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Minh Tuyết Nhi ngẩng khuôn mặt tươi tắn, cười nói:
- Có thể cho ta mượn nó xem một chút được không?
Nhìn nét mặt như muốn lấy lòng của Minh Tuyết Nhi, Lục Thanh không nghĩ ra lý do gì để từ chối đành rút Luyện tâm kiếm đưa cho nàng, nói:
- Cẩn thận đấy. Nó nặng lắm.
Minh Tuyết Nhi thấy Lục Thanh đồng ý liền đưa tay đón lấy. Không ngờ khi Lục Thanh vừa mới buông tay, nàng liền bị trọng lượng trăm cân của nó làm cho thấp người xuống.
- A! Nặng quá...
Trên tay Minh Tuyết Nhi xuất hiện một vầng sáng màu lam nhạt mới có thể cố gắng nhấc được chuôi kiếm lên. Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy nó, chỉ sợ đánh rơi xuống đất. Nét mặt căng thẳng của nàng khiến cho mọi người không nhịn được cười. Ngay cả sắc mặt âm trầm của Liệt Phong cũng giãn ra rất nhiều.
- Tuyết Nhi không nên cố gắng. - Dịch Nhược Vũ thấy vậy lắc đầu, cười nói. Mà đám đệ tử khác đi qua đó cũng đưa mắt nhìn. Thấy điệu bộ của Minh Tuyết Nhi, bọn họ hơi cảm thấy hả hê. Tiểu công chúa vốn tinh nghịch nổi tiếng trên cả năm ngọn núi. Không ít người bị nàng trêu đùa. Có thể thấy nàng như vậy đúng là chuyện thích thú.
- Ta không.... - Minh Tuyết Nhi cố mở miệng, tức giận nói. Vào lúc này, nàng chợt nổi chút háo thắng, trở tay đưa kiếm ra sau lưng, thiếu chút nữa thì ngã sấp mặt xuống. Làm cho Dịch Nhược Vũ cảm thấy đau đầu. Hai nàng Tố Vân đứng sau lưng thấy vậy liền che miệng cười nhưng không dám phát ra tiếng, sợ bị tiểu công chúa nghe thấy.
Sau đó, đoàn người bắt đầu lên đường. Theo quy luật Thú Khư bạo động thì thời gian còn khoảng chừng nửa tháng nữa. Khoảng thời gian đó cũng đủ cho bọn họ tới được Lạc Nhật thành. Tất cả mọi người đều có tu vi ngoài Kiếm Giả nên chẳng cần phải ai yêu cầu đều di chuyển rất nhanh. Bạn đang đọc truyện tại