Trường Mi đang đứng dưới đang nhưng thoáng một cái, mọi người chỉ thấy một tia sáng màu hồng lóe lên, động tác của Thái Vân chợt giống như bị một thứ gì đó kiềm hãm. Kiếm khí hệ hỏa trên thân Xích Viêm kiếm chợt vỡ nát. Thái Vân còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì sau đó từ trên thân của Xích Viêm kiếm có một nguồn lực cực mạnh mà hắn không thể kháng cự được khiến cho phải lui lại mấy bước. Bàn chân hắn dẫm xuống khiến cho Hắc thiết kiếm lún xuống mấy tấc.
- Tha được thì nên tha. - Trường Mi dìu Chư Cát Vũ gần như không còn tí sức nào, bình tĩnh nhìn Thái Vân mà nói. Tuy nhiên, Thái Vân cảm nhận được một ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt của lão.
- Sư thúc hiểu lầm rồi! Đệ tử chỉ nhất thời muốn thi triển kiếm pháp mà không kìm được thôi. Đệ tử xin được tạ lỗi với Chư Cát sư đệ. - Nói xong, Thái Vân ôm kiếm nhẹ nhàng xá Chư Cát Vũ một cái. Trường Mi nhướng mày nhưng sau đó liền giãn ra một chút.
"Hừ! Mấy lão già kia! Các ngươi sống cũng lâu như thế? Cuộc sống có bao nhiêu cái hay mà không một ai chú ý." - Trong nháy mắt khi Thái Vân cúi đầu, một tia âm độc chợt lóe lên rồi biến mất.