Mâu thuẫn trong lòng giống như những con sóng không ngừng va đập vào nhau. Mọi suy nghĩ gần như bị tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Kiếm nguyên lực có màu tím trong cơ thể theo sự dao động của tâm tình mà trở nên rối loạn, hoàn toàn mất đi sự dẫn dắt. Mà cơ bản lúc này, Lục Vân cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến nó.
Kiếm Nguyên lực chảy trong kinh mạch không ngừng bành trướng. Kiếm Nguyên lực của Kiếm Sư đã có chút hùng hậu nên nếu để nó chạy loạn trong kinh mạch, chắc chắn sẽ phá hỏng kinh mạch rất nặng. Một dòng máu tươi từ từ chảy ra bên mép. Ánh mắt hắn càng lúc càng tán loạn. Tay phải nắm lấy chuôi kiếm, trong nháy mắt bị nung đỏ rực. Một dòng máu tươi nhanh chóng chảy vào chuôi kiếm. Một điều kỳ dị nhanh chóng xuất hiện, ngoài việc chỗ máu bị bốc hơi thì chuôi kiếm nhanh chóng trở nên đỏ rực. Ánh sáng màu hồng gần như át hẳn làm khói màu vàng đang quyện xung quanh chuôi kiếm.
Không hề cảm giác có một chút đau nhức, giống như bàn tay hoàn toàn biến mất. Những đốt xương trắng trong nháy mắt hiện ra trên tay, sau đó bị ngọn lửa thiêu đốt trở nên đen kịt. Yên lặng ngắm nhìn cái chuôi kiếm, trái tim Lục Vân tựa như đang tranh đấu chuyện gì đó. Bàn tay hắn chẫm rãi tăng thêm sức mạnh, gân xanh trên cánh tay nổi lên chằng chịt, hai mắt đỏ bừng, không nhịn được ngửa cổ lên trời hú một tiếng thật dài. Tiếng hú của hắn giống như một cơn sóng lớn phá tan nóc nhà, khiến cho cả đám mây vàng đang lơ lửng trên bầu trời Lục gia cũng phải run rẩy.
Có chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người trong Triêu Dương trấn đưa mắt nhìn nhau. Tại sao trong tiếng hú lại ẩn chứa nhiều sự bất đắc dĩ đến vậy? Vào lúc này, cũng chẳng ai để ý đến việc trong tiếng hú đó ẩn chưa tu vi thâm hậu như thế nào, mà họ chỉ cảm thấy một nỗi đau thương như bị đè nén trong lòng. Nhất thời, vô số người cảm động mà chảy nước mắt. Triêu Dương trấn vốn đang huyên náo chợt trở nên yên tĩnh. Thậm chí có nhiều phụ nhân, lấy khăn không ngừng lau nước mắt.
Trên sườn núi của Từ Hà phong một, một lão nhân mặc trường bào màu tím nhạt đang chầm chậm đi tới. Ống tay áo của lão bị gió núi thổi, bay phần phật. Nhưng lão nhân như chẳng có cảm giác gì tới việc đó, vẫn thản nhiên bước đi. Độ dài bước chân của lão chỉ khoảng bẩy tấc, nhưng sau mỗi bước lại xuất hiện cách đó khoảng ba trượng.
Đột nhiên, cước bộ của lão nhanh hẳn lên cũng đúng vào lúc tiếng hú của Lục Vân vang lên. Cảm nhận được những điều ẩn chứa trong đó, ánh mắt bình thản của lão nhân chợt thay đổi :" Lục tiểu tử! Cuối cùng là ngươi muốn làm cái gì?" - Thì thào một câu, cả người lão nhân hóa thành một làn ánh sáng màu tím, hướng về phía ánh sáng dưới chân núi mà phóng đi.
Trong căn nhà đá, bàn tay trái hắn tạo thành kiếm chỉ, từ từ phát ra một làn kiếm khí màu tím, nét mặt Lục Vân đang cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn gấp trăm lần. Lục Vân quay đầu lại nhìn ra cửa, cố gắng tìm bóng hình thân yêu đã rời đi từ lâu. Tay trái hắn khua một vòng, kiếm khí màu tím không một tiếng động xuyên thủng vị trí trái tim. Ngọn kiếm khí đâm xuyên qua ngực ló ra sau lưng. Lục Vân cúi đầu kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn cả ra miệng. "Cuối cùng thì cũng kết thúc".
Bàn tay rút ra khiến cho kiếm khí phá vỡ lồng ngực, phun ra một dòng máu. Dòng máu tươi phun ra trong không khí khiến cho làn khói màu vàng cũng chuyển thành màu đỏ sậm. Máu tươi văng ra, chẳng mấy chốc thấm đầy lên thân kiếm. Ngọn lửa màu hồng ánh tím vốn cao ngạo liền trở nên an tĩnh, mất đi uy lực vốn có của nó, tùy ý để cho làn máu nóng bao phủ. Như bị một thứ gì đó kéo dắt, trường kiếm liền rung động thoát khỏi tay Lục Vân bay lên giữa không trung.
- Vân...
- Cha...