Nửa tháng qua đi, đám đệ tử nội tông nhận nhiệm vụ xuống núi lục tục trở về núi. Nhân số trên Triêu Dương phong cũng trở lại lúc cao nhất. Hiển nhiên là luận kiếm cuối năm có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với mọi người. Nó không chỉ mang ý nghĩa danh dự mà còn có thể có được một số sự tôn kính trên Triêu Dương cung và một số đặc quyền.
Hơn nữa, để chuẩn bị cho đại hội luận kiếm vào năm năm nữa, việc này có liên quan đến một suất đi vào kiếm trì. Chuyện này bất cứ người nào cũng đều hiểu trong lòng. Vì vậy mà nhất thời không khí trên Triêu Dương cung hết sức khẩn trương. Ai cũng đều cố gắng tu luyện. Trong một tháng này, có không ít đệ tử cũng đến Triêu Dương động để bế quan. Dưới áp lực quá lớn, không ít người cảm nhận được có sự đột phá.
Vì vậy mà mọi người vào đây do cảm nhận được áp lực mà phải khổ tu. Đồng thời, thời gian đại hội cũng từ từ đến dần.
Nửa tháng sau....
Trên Triêu Dương đại điện, ngoại trừ mấy ngoài phải thủ ở những nơi quan trọng ra, toàn bộ hộ pháp của Triêu Dương phong đều tập trung đầy đủ. Tổng cộng có tất cả bốn người. Trong bốn người thì có ba người đều ở độ tuổi trung niên, còn người cuối cùng là một lão già không hề có râu tóc. Chỉ có điều, hai đôi lông mày của lão nhân rất dài, xuống tận gò má. Bốn người chia làm hai bên để ngồi, còn Huyền Thanh thì ngồi phía trên.
Lão đưa mắt liếc nhìn bốn người. Cả bốn đều cung kính khiến cho Huyền Thanh cảm thấy hài lòng mà vuốt chòm râu, nói:
- Chư vị xem đại hội lần này có gì thay đổi hay không?
Bốn người đang ngồi nhìn nhau, rồi lão già có đôi mày dài mở miệng, nói:
- Theo thuộc hạ thấy thì người dẫn đầu chắc chắn là Nhiếp Thanh Thiên. Còn về phần nhưng người khác thì hơn kém nhau không nhiều nên không thể đoán trước được.
- Ha ha! Các ngươi tin tưởng Nhiếp Thanh Thiên vậy hay sao?
Nghe Huyền Thanh hỏi vậy lão nhân có chút dở khóc, dở cười nói:
- Ta muốn không tin cũng không được. Thật sự phong chủ đã dồn rất nhiều tâm tư cho hắn. Với thực lực Kiếm Sư tiểu thiên vị của hắn và lĩnh ngộ tuyệt vời về kiếm pháp, cho dù không hoàn thành thí luyện mà lên thẳng chức vị hộ pháp, ta cũng không hề có ý kiến.
Lắc đầu, Huyền Thanh vẫn thản nhiên, nói:
- Các ngươi rất coi trọng hắn. Chuyện này cũng không muốn kết luận quá sớm. Nếu không đến thời điểm cuối cùng, tất cả chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bốn người vừa nghe thấy vậy đều sửng sốt, không hiểu ý tứ của Huyền Thanh ra sao. Chẳng lẽ còn có chuyện gì xấu? Tuy nhiên, tất cả cùng đáp:
- Phong chủ đã nói, chúng ta cứ chờ xem là được.
Ngoài đại điện, hơn hai trăm đệ tử ngoại môn cùng với hơn năm mươi đệ tử nội môn đều trình diện. Vào lúc này, mặt trời cũng vừa mới chui lên được một chút, thời gian hãy còn sớm. Tuy vậy nhưng trong đám đệ tử nội tông đã có rất nhiều người nóng lòng muốn thử. Bên ngoài, đám đệ tử ngoại môn ngoại trừ một số bị gọi ra ngoài, tất cả những người còn lại đều hưng phấn mà quây thành một vòng, đợi chờ nhân vật trong lòng của mình xuất hiện.
Đồng thời, đại hội luận kiếm nửa năm một lần trên núi này đối với đám đệ tử ngoại môn rất ít được chỉ điểm mà nói thì đây là cơ hội rất quý. Quan sát đám đệ tử nội tông chiến đấu có thể đem những gì mà ngày thường mình không hiểu để so sánh. Phần lớn thì đại đa số tất cả đều hài lòng. Cho dù nhất thời cũng không thể giải quyết ngay, nhưng cũng có được sự trợ giúp rất lớn. Dù sao thì đệ tử ngoại môn cơ bản cũng dừng lại ở giai đoạn Kiếm Thị. Vì vậy mà cấp bậc Kiếm Giả chiến đấu có rất điều giúp bọn họ lĩnh ngộ.
Trong lúc mọi người ở đây đang nôn nóng, cánh cửa đại điện chầm chậm mở ra. Huyền Thanh và bốn vị hộ pháp từ từ đi ra. Vòng người đang vây quanh trước đại điện liền chủ động tách ra một con đường dẫn tới trung tâm khoảng đất. Ở đó có đặt ba cái sọt kiếm. Trong mỗi cái sọt có khoảng trăm thanh Hắc thiết kiếm. Huyền Thanh chỉ tay phải một cái, ba cái sọt kiếm liền cũng nhau rung rung. Thân kiếm va chạm với nhau phát ra những tiếng leng keng.
- Lên... - Huyền Thanh quát lên một tiếng, gần ba trăm thanh Hắc Thiết kiếm giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy mà bay lên trời. Trong nháy mắt, bay lên hơn mười trượng trên bầu trời của sân.
- Phân!
- Xuống!
Hai tiếng quát khẽ vang lên, mấy trăm thanh Hắc Thiết kiếm chợt phân tán ra hơn mười trượng, rít lên mà bay xuống đất. "Phập...phập" những tiếng động gần như cùng lúc vang lên, gần ba trăm thanh Hắc Thiết kiếm cùng cắm vào lớp đá dưới sân khoảng ba tấc. Khoảng cách giữa mỗi thanh kiếm cơ bản là giống nhau, tạo thành một cái hình tròn khoảng hai mươi trượng. Nguồn truyện: