Những tia điện màu tím bao quanh khiến cho khuôn mặt của Lục Thanh không thể nhìn rõ. Toàn thân hắn bao phủ bởi một vầng ánh sáng tinh khiết của những tia chớp. Thứ ánh sáng tinh khiết đó cho dù là khoảng chân không rộng cả mẫu xung quanh cũng không có cách nào tiêu diệt.
Thanh cự kiếm Thiên Lôi dài bốn mươi trượng trong tay Lục Thanh toả ra khí thế mạnh mẽ, dung hợp với Phong Lôi kiếm ý bá đạo, chém mạnh về phía con bọ cạp. Không hề có chút hoa mỹ, chỉ là một đường kiếm chém thẳng xuống dưới nhưng đại thế mà thanh kiếm Thiên Lôi ngưng tụ bao phủ con bọ cạp vào giữa.
Chưa từng có lúc nào, lão nhân áo đen lại có cảm giác cái chết đến gần như vậy. Lão thực sự không thể ngờ người thanh niên trước mắt lại có thể đón nhận một cột sét mạnh đến thế. Chỉ sợ rằng sau một chiên này, ngay cả hắn cũng chết.
Nếu như dốc hết sức, lão nhân áo đen tự tin có thể tiếp được một chiêu kiếm đó. Nhưng như thế chắc chắn sẽ bị trọng thương, tu vi thụt lùi. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, lão nhân quyết định thật nhanh. Con bọ cạp màu đen to lớn đạng đứng trong không trung toả ra ánh sáng màu đen kinh người, chẳng khác gì một cái gai nhọn, bắn ra vô số đạo kiếm khí màu đen.
Mấy đạo kiếm khí dồn nén không khí trành một bức tường cao mười trượng. Con bọ cạp độc xông về phía Lục Thanh. Cái đuôi đầy chất độc của nó xoẹt về phía trước để lại một dãi ánh sáng màu đen trong không trung. Khoảng chân không xuất hiện một con đường nối thẳng tới Lục Thanh.
"Hây..."
Không thấy rõ Lục Thanh làm động tác như thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng gần như rung chuyển trời đất. Thanh kiếm Thiên Lôi dài bốn mươi trượng phát nát không khí chém xuống đầu con bọ cạp.
Một tiếng kiếm ngân vang lên, tản ra xung quanh. Mặc dù tiếng kiếm ngâm trầm thấp nhưng cứ nha vang lên ngay trong linh hồn mà tản ra xa.
Trên bầu trời cách đó một khoảng mười dặm, bốn người Liệt Quang đang phi hành liền ngừng lại, nhìn đám mây sét đang cuồn cuộn trên bầu trời toả ra khí thế uy nghiêm. Cho dù khoảng cách xa như vậy, nhưng hộ vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng.
- Hắn gặp người nào mà lại dùng tới chiêu kiếm đó? - Liệt Quang trầm giọng nói. Đối với chiêu Phong Lôi dẫn của tên tiểu tử Lục Thanh, lão là người duy nhất được thưởng thức qua nên biết rõ uy thế của thanh cự kiếm Thiên Lôi đó như thế nào. Cho dù lão có thể đột phá tới cảnh giới Kiếm Chủ đại thiên vị thì cũng không dám đón đỡ chiêu kiếm đó.
Huống chi, vào lúc này, lão có thể cảm nhận được chiêu thức do Lục Thanh đang phát ra còn mạnh hơn khi động thủ với mình rất nhiều. Hiển nhiên, là lúc trước, Lục Thanh động thủ với lão cũng chưa dùng hết sức.
- Đi mau. - Nhiếp Thanh Thiên quát khẽ một tiếng, sử dụng hết khả năng của Tốn Phong bộ, lao về hướng trấn Triêu Dương với tốc độ cực nhanh. Hắn cũng đã thấy, lúc trước, khi Lục Thanh phát ra chiêu Phong Lôi dẫn, mặc dù chưa đạt tới mức như thế này nhưng cũng đã bị thương. Vào lúc này, không biết địch nhân mạnh tới mức độ nào mà có thể bức hắn tới mức như vậy. Không dám chậm trễ, ba người Tần Minh gật đầu với nhau rồi thi triển bộ pháp với tốc độ cao nhất.
Ngoài từ đường của Lục gia, Nhan Như Ngọc và hai lão bà nhìn Lục Thanh trên bầu trời chằm chằm. Vào lúc này, trong mắt họ, Lục Thanh giông hệ như một vị thần, in sâu vào trong óc ba n. Chưa có lúc nào, Nhan Như Ngọc là thấy được Lục Thanh mạnh đến vậy. Bao nhiêu lần gặp con, nàng cũng hiểu không ít. Nàng cũng biết Lục Thanh có thể mạnh tới mức độ này hoàn toàn không phải là do những kỳ ngộ gần đây.
Nhan Như Ngọc cũng hiểu, kỳ ngộ chỉ là một cái cơ hội của mỗi người. Chỉ có cố gắng một cách gian khổ thì một kiếm giả mới có thể trưởng thành.
Vào lúc này, trong trấn Triêu Dương, gần trăm con ma chu dưới uy áp của Thiên Lôi khiến cho ngay cả sự di chuyển cũng trở nên khó khăn. Chúng tê liệt nằm trên mặt đất phát ra những tiếng rít nho nhỏ. Cho dù Địa Huyệt Ma Chu vương là linh thú tam giai nhưng đối mặt với thanh kiếm Thiên Lôi khổng lồ cũng cảm giác sợ hãi, tinh thần muốn tan biến. Vô số Lôi khí tụ tập khiến cho đàn ma chu cảm giác được cái chết đang đến gần.