Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 153: Thu đồ đệ Ám ảnh

Trước Sau

break

- Xin sư phụ nhận ta làm đồ đệ.

Câu nói đó khiến cho tất cả mọi ngươi giật mình. Ngay cả Nhiếp Thanh Thiên đang đưa bầu rượu lên mép cũng sững người. Nhưng hắn lập tức mỉm cười khí thấy con mắt của tiểu nha đầu thật độc đáo.

Triệu Thiên Diệp và Lăng Tiêu dở khóc dở cười, nhìn về phía Lục Thanh. Bọn họ biết, Lục Thanh nhìn thì như mười tám, mười chín tuổi nhưng cũng chỉ vừa mới trưởng thành. Thế mà nhận một nữ đệ tử mười hai, mười ba tuổi? Tuy nhiên, không chừng đúng là có thể dậy ra một con quái vật khác. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ý nghĩ đó trong mắt đối phương.

Về phần Lục Thanh chỉ biết lắc đầu. Dù sao thì hắn cũng chỉ thực sự tiếp xúc với kiếm đạo mấy năm, mặc dù gặp gỡ nhiều người có tu vi cao thâm nhưng chuyện thu đồ đệ thì chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng lúc này, thời gian tới lần tuyển người của tông môn cứ mười lăm năm một lần cũng không còn xa nữa. Với thân phận hộ pháp của Lục Thanh hoàn toàn có tư cách thu nhận đệ tử chính thức. Nhưng bây giờ, trong tông cũng chỉ có Phiêu Miễu phong mới thu nhận nữ đệ tử. Mặc dù tông môn không quy định các phong khác không được thu nhận nữ để tử, nhưng cũng không có nơi nào thu nhận. Đây cũng là một vấn đề.

Thấy Lục Thanh sững sờ, Hoàng Linh nhi lại tưởng hắn không để ý tới mình. Đôi mắt nàng lập tức đầy nước mắt, vội vã dập đầu nói:

- Xin sư phụ nhận ta. Đệ tử nhất định sẽ khổ tu, phụng dưỡng sư phụ. Chắc chắn không để sư phụ phải mất mặt.

Hán tử đứng bên cạnh, nét mặt có chút gì đó không đành lòng, nhưng cũng không mở miệng. Hàng năm chèo đò trên sông, gặp biết bao hạng người nên hắn nhận ra thân phận của bốn người không đơn giản. Mà từ việc bốn người Lục Thanh ra tay với Tụ Ác trang có thể thấy bốn người ghét ác như cừu. Hơn nữa, với thân thủ của họ có thể thấy đều là những cao nhân trong kiếm đạo.

Nếu con gái có thể bái làm đệ tử của họ thì so với việc đi theo mình và mẹ nó kham khổ còn tốt hơn nhiều. Dù sao thì hắn cũng không có bản lĩnh gì, cho dù vị sư phụ tu vi Kiếm Nô trong thông nói tư chất của con hắn bất phàm, nhưng với khả năng của hắn cho tới bây giờ, không thể góp đủ ngọc tệ để đưa con gái tới Kiếm Thần điện đổi lấy một quyển Kiếm Nguyên công nhân cấp.

Nhìn ánh mắt của hai cha con người lái đò, Lục Thanh bình tĩnh, phát ra một đạo Phong Lôi kiếm nguyên, ngăn cản Hoàng Linh nhi, rồi nói:

- Các ngươi cũng biết kiếm đạo không chỉ cần có sự thành khẩn. Nếu như không có tư chất thì cho dù tu luyện cả đời, cũng không thể có được một chút Kiếm Nguyên khí.

Như nắm được một sợi dây, hai mắt hán tử sáng ngời, vội mở miệng nói:

- Vị sư phụ trong thôn chúng ta có nói, Linh nhi có cốt cách rất lạ, nguyên khí sung túc, chắc chắn là một người có tư chất tốt.

- Sư phụ trong thôn? - Lục Thanh sửng sốt.

Gật đầu, hán tử nói:

- Đó là vị sư phụ duy nhất trong thôn chúng ta, từng được Kiếm Thần điện phát cho võ phục màu xám của Kiếm Nô. - Nói tới đây, nét mặt hán tử xuất hiện một sự sùng kính.

"Thì ra là vậy!" Lục Thanh thầm nghĩ. Muốn trong một cái ngư thôn mà xuất hiện một kiếm giả cao cấp là chuyện không thể. Chỉ dựa vào một lời nói không thể lấy gì làm chuẩn, chưa nói đó là một kiếm giả có tu vi Kiếm Nô. Nhưng vào lúc này, đối diện với sự khẩn cầu của hai cha con, Lục Thanh cũng không cự tuyệt.

- Nếu thế thì để cho nàng kiếm tra một chút. - Thấy Lục Thanh khó xử, Lăng Tiêu mở miệng nói. Hắn móc ra một viên đá Nguyên Khí to bằng nắm tay, đưa tới trước mặt Hoàng Linh nhi.

- Đặt tay lên đây.

Nghe Lăng Tiêu nói, Hoàng Linh nhi cảm thấy tò mò nhưng vẫn đặt tay lên.

Gần như chỉ trong phút chốc, một vầng ánh sáng trắng tỏa ra chói mắt khiến cho Hoàng Linh nhi sợ hãi.

- Bình tĩnh. Không được thả tay ra. - Lục Thanh quát lên một tiếng.

Nghe thấy Lục Thanh nói, Hoàng Linh nhi ngẩn người, bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn xuống viên đá trong tay.

Trong mắt của nàng, ánh sáng trắng tiếp tục tăng lên, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy bốn đường vân. Tốc độ tăng lên của nó hơi chậm một chút, nhưng vẫn tiếp tục.

- Năm vân, năm vân rưỡi. Năm vân tám phân... - Hoàng Linh nhi nghe thấy tiếng Lăng Tiêu trong miệng vang lên liên tiếp.

- Sáu vân! - Lăng Tiêu thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ánh sáng trắng vượt qua sáu đường vân, tốc độ tiếp tục giảm, nhưng vẫn không dừng lại.

"Tại sao có thể như vậy?"

Vào lúc này, cả bốn người Lục Thanh đều cảm thấy kinh ngạc. Theo đạo lý mà nói thì Hoàng Linh nhi không phải là đệ tử thế gia, nên huyết mạch truyền thừa cũng không có được sự tinh túy. Tư chất tiên thiên nếu nói thì cùng lắm chỉ đạt tới bốn phần, càng chưa cần nói tới sáu phần. Chuyện này đối với một gia đình bình thường quả thực không thể ngờ được. Chẳng biết kiếp trước ăn ở phúc đức thế nào mà có được điều đó.

Vào lúc này, Hoàng Linh nhi thực sự khiến cho cả bốn người vừa vui mừng, vừa sợ hãi.

Mắt thấy ánh sáng đột phá sáu vân rưỡi, Lục Thanh cũng phải dao động. Mặc dù hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thu đồ đệ, nhưng tư chất thế này không thể làm ngơ nổi.

Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người, ánh sáng đột phá đường vân thứ bẩy, từ từ kéo lên tới một nửa mới dừng lại.

Bảy vân rưỡi tương đương với tư chất thiên tài.

Vào lúc này, cho dù là ba người Lăng Tiêu cũng xuất hiện ý nghĩ thu đồ đệ. Dù sao, với tu vi của bọn họ, muốn trở thành hộ pháp là chuyện quá đơn giản. Nhưng Hoàng Linh nhi đã mở miệng với Lục Thanh trước nên bọn họ cũng không tiện nói gì. Hơn nữa, thực lực và cảnh giới của Lục Thanh đều vượt qua bọn họ.

- Nhận đi! - Vào lúc này, Nhiếp Thanh Thiên hạ bầu rượu xuống, mở miệng nói. Đồng thời, nét mặt hắn trở nên trịnh trọng.

Lục Thanh cũng hiểu ý của Nhiếp Thanh Thiên. Nhận Hoàng Linh nhi đối với hắn chỉ có lợi mà không hề có hại. Đối với một gã kiếm giả mà nói thì trên con đường tu luyện có hai chuyện quan trọng. Một là tu vi và thực lực tăng lên, thứ hai chính là tu vi và thực lực của truyền nhân. Có đôi khi tu vi không cao nhưng có được một đồ đệ tốt thì thường ổn định cho tới lúc hết đời. Bạn đang đọc truyện tại

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc