Nét mặt có chút thay đổi, Huyền Thanh mỉm cười, nói:
- Tốt lắm. Không tham là có phong thái của một đại gia tộc. Xem ra, Lục gia trong tay ngươi sẽ không hề suy thoái. Ta có thể tưởng tượng, tương lai Lục gia của ngươi sẽ huy hoàng như thế nào. Nhưng...
Âm thanh của Huyền Thanh thay đổi:
- Lục gia của ngươi lấy chú kiếm làm đầu. Ngươi có nắm chắc trước bốn mươi tuổi trở thành Chú Kiếm sư cấp Thanh Phàm hay không?
- Đệ tử chắc chắn. - Lục Thanh bình tĩnh nói.
- Vậy là được rồi. Kiếm đạo của ngươi tiến bộ tới mức này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trong Thập Vạn đại sơn, cao thủ giống như cá chép vượt vũ môn, cho dù là Kiếm Chủ thì sau vạn năm bị Kiếm Thần điện áp chế trong hòa bình chỉ sợ không tới được một vạn. Mà không tới Kiếm Hồn thì cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Vì vậy mà giữa chú kiếm và tu luyện, ngươi phải phân chia một cách cụ thể.
- Đệ tử hiểu. - Thần quang lóe lên trong mắt Lục Thanh, âm thanh tỏ rõ sự kiên định.
- Được rồi. Bây giờ, ngươi cứ về đi. Đợi Nhiếp Thanh Thiên, Triệu Thiên Diệp và Lăng Thiên về núi, các ngươi cùng nhau tới đây. Đến lúc đó, có việc giao cho các ngươi.
- Vâng... - Lục Thanh lên tiếng rồi đứng dậy. Hắn tháo Mộc Tinh kiếm giao cho Huyền Thanh rồi ra khỏi Triêu Dương đại điện. Nhìn chằm chằm cửa điện. Lục Thanh hít một hơi thật sâu, rồi đi về Luyện Tâm viện.
Tính ra năm mới cũng qua được gần nửa tháng, đệ tử nội tông bắt đầu lục tục trở về, những đến bây giờ mới lác đác được mấy người.
Mùa đông ở Triêu Dương phong rất lạnh, mà năm nay, tuyết lại rơi sớm. Nên dù cho vài ngày trước đã có ánh nắng mặt trời, nhưng lớp tuyết trên Triêu Dương phong vẫn chẳng ít hơn là bao nhiêu. Ngược lại, trên mái nhà, cành cây, thậm chí là hàng rào ngoài sân cũng đều có những nhũ băng trong suốt cứng rắn. Thậm chí bên trong còn có cả những đường vân.
Nhũ băng đã xuất hiện băng vân thì mức độ cứng rắn, không hề thua sắt thép. Bằng đó cũng đủ thấy được cái lạnh của năm nay như thế nào. Nhưng sinh sống trên Triêu Dương phong cũng không có ai là người bình thường.