Cánh cửa màu trắng vẫn như trước, tới hôm nay lại mở ra. Ánh sáng màu trắng lưu chuyển trên vầng sáng. Ở hai bên, hai lão nhân vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng, chẳng khác gì hai pho tượng đá.
Trước vầng sáng, Lạc Thiên Phong và bốn vị phong chủ đang đứng im. Vào lúc này, mặc dù nét mặt của họ vẫn bình tình nhưng trong lòng vẫn có một chút gì đó mong đợi. Ngay cả sắc mặt vốn lạnh như băng của Minh Tịnh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Cả năm người cứ đứng như vậy chờ ở bên ngoài. Đương nhiên, cho dù với tâm trạng của năm người thì cũng đều hy vọng đệ tử của mình có thể vượt hơn so với những nơi khác. Bọn họ biết rằng, nửa năm tu luyện trong Kiếm Trì thời gian tu luyện rút ngắn so với bình thường nên khó tránh khỏi căn cơ không ổn định hoặc có gì đó sai lầm. Vì vậy mà chăc chắn đệ tử của các nơi ra khỏi Kiếm Trì chắc chắn sẽ có sự tổn hại.
- Người thứ nhất... - Huyền Minh đứng ở bên trái Lạc Thiên Phong trầm giọng nói.
Từ cánh cửa, vầng ánh sáng màu trắng chợt có chút rung động rồi một bóng người mặc một bộ võ phục màu trắng bước ra. Người đó đúng là Lạc Tâm Vũ. Lúc này, trên người Lạc Tâm Vũ có một ngọn lửa màu vàng nhạt đang bốc cháy. Mỗi bước chân của hắn để lại một vết đen trên mặt đất. Tuy nhiên, hơi nóng của nó lại không hề tản ra xung quanh.
- Kiếm Sư đại thiên vị đỉnh. - Lạc Thiên Phong không mở miệng nhưng Huyền Minh lại nói lên tu vi của Lạc Tâm Vũ.