Nếu gặp phải hai tên lưu manh trở lên, cậu đánh không lại, còn có thể dùng chai bia đập vào đầu chúng.
Sau đó nữ thần ngồi xuống bên bờ đập nước.
Gió sông thổi bay tóc cô, cô nhìn những ánh đèn lấp lánh trên mặt sông uống rượu, bóng lưng trông đặc biệt mỏng manh và cô đơn.
Phong Dịch lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tề Hãn.
abcdDịchfg: Tôi không đến chơi game nữa, có việc.
Nhìn vẻ mặt của nữ thần, có vẻ như cô ấy muốn say, như vậy chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Cậu phải nhìn cô ấy về nhà an toàn mới yên tâm được.
Đứng sau lưng cô một lúc, cậu không hiểu sao lại ngồi xuống bên cạnh cô.
*
Kiều Ly mở bia cho Phong Dịch, cậu nhận lấy, hai người lặng lẽ uống rượu của mình.
Cô ấy tửu lượng kém, uống hết bốn lon, không đến mức mất khả năng suy nghĩ và hành động nhưng sẽ phản ứng chậm chạp, che giấu cảm xúc tiêu cực.
Uống xong, cô định đứng dậy rời đi thì trước mặt đột nhiên đưa tới một chai bia: “Cô uống không?”
Bia trong tay Phong Dịch mới uống được nửa chai, còn một chai mới nguyên.
Cậu không ngừng liếc trộm Kiều Ly, thấy cô uống hết bốn lon bia, vẻ mặt vẫn buồn rầu. Mượn rượu giải sầu, rõ ràng rượu không đủ để giải hết sầu, thế nên cậu hào phóng đưa bia cho cô.
Mặc dù vẻ mặt cô cau mày trông rất đẹp nhưng cô cười lên còn đẹp hơn.
Kiều Ly ngơ ngác nhận lấy chai bia, rồi cười.
“Cảm ơn.” Có người uống rượu cùng, tâm trạng cô thực sự tốt hơn nhiều, “Tôi tên là Kiều Ly, Kiều của cây kiều mộc, Ly của lưu ly.”
Kiều Ly.
Nghe thật hay, Kiều nghe hay, Ly nghe hay, ghép lại với nhau càng hay hơn, hợp với con người cô càng hay hơn.
Phong Dịch thầm đọc tên cô, đáp: “Phong Dịch, Phong của bìa sách, Dịch của khó dễ.”
“Anh cũng mới tan làm à?” Kiều Ly hỏi.
Phong Dịch vẫn đắm chìm trong niềm vui khi biết được tên của nữ thần, mơ mơ màng màng đáp một tiếng: “Ừ.”
“Ở gần đây à?”
Cuối cùng cậu cũng tỉnh táo lại: “Ừ... à? Không không, tôi không ở gần đây.”
Kiều Ly lộ ra vẻ nghi hoặc, cậu như bị trói buộc bởi lời nói thật, không tự chủ được mà khai hết: “Trên tàu điện ngầm, cô không phải gặp tên đàn ông đồi trụy sao, tôi... khụ khụ, tôi rảnh rỗi cũng rảnh rỗi nên muốn đưa cô về nhà.”