Sau đó, cậu sẽ luôn ngồi tàu điện ngầm vào thời điểm này để đến chơi với Tề Hãn, ăn mặc chỉnh tề, để kiểu tóc được cắt tại tiệm cắt tóc bằng thẻ vàng của bố cậu, mong đợi được gặp lại cô ấy.
Mặc dù sau đó chỉ gặp lại hai lần nhưng cậu đã rất hài lòng và vui vẻ, đến lần thứ ba cô ấy xuống xe bên cạnh cậu, cậu đã không còn đỏ mặt nữa.
Tôi thật tuyệt, hihi.
Cậu tự hào nghĩ.
Sau đó, cậu không cười nổi nữa.
Bởi vì khi vào học lớp 12, cậu bận rộn cả ngày, không thể đến tàu điện ngầm để tình cờ gặp cô ấy nữa, ngay cả kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ lễ cũng không gặp được cô ấy khi đi tàu điện ngầm.
Trời mới biết cậu buồn đến mức nào, cậu đã thất tình như vậy!
Không ngờ ông trời có mắt, một năm sau lại có thể gặp lại.
Cô ấy đẹp hơn rồi.
Phong Dịch lặng lẽ đặt bức ảnh chụp trộm làm hình nền, lén nhìn Kiều Ly.
Cô ấy đi giày cao gót trông có vẻ rất mệt mỏi, ôi, thật đáng thương, sao không có ai nhường chỗ cho cô ấy nhỉ - Chết tiệt! Tên kia muốn sàm sỡ nữ thần của tôi sao?!
Phong Dịch rất tức giận, nhìn Kiều Ly vì để tránh người đàn ông đó mà liên tục chen về phía trước, cậu chỉ muốn lập tức đè tên kia xuống đất đánh cho một trận.
Cậu chen qua đám đông, đi ngang qua người đàn ông đó, khuỷu tay đập mạnh vào bụng anh ta, sau đó đứng cạnh Kiều Ly, nghiêng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đó.
Người đàn ông đó vốn định nổi giận nhưng thấy Phong Dịch cao một mét tám, trông trẻ trung khỏe mạnh, đành phải thôi.
Phong Dịch đứng cạnh Kiều Ly, giúp cô ấy chặn đám đông qua lại, tạo cho cô ấy một khoảng không gian, trong lòng vô cùng thỏa mãn, hôm nay thu hoạch quá nhiều rồi, không chỉ chụp được ảnh cô ấy mà còn lần đầu tiên được gần cô ấy như vậy, cuộc đời sao mà hạnh phúc thế này!
Cậu hạnh phúc đến mức choáng váng, đầu óc không phản ứng kịp, cứ thế theo Kiều Ly xuống xe.
Phải đến khi ra khỏi ga cậu mới phản ứng lại, bất lực đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một cây kem định cho tỉnh táo.
Vừa rút điện thoại ra định thanh toán, chưa kịp mở khóa, cậu đã nghe thấy bên cạnh có giọng nói dễ nghe của một cô gái: “Thanh toán chung đi.”