Cái vẻ muốn che giấu này, còn cả sự non nớt tối qua...
Giọng cô lạnh xuống: “Sao thế, hỏi tuổi cũng không muốn nói?”
Phong Dịch nhìn sắc mặt cô, lập tức hoảng hốt: “Không, không phải!”
Thấy Kiều Ly sắp nổi giận, cậu đành liều mạng, lắp bắp nói: “Tôi, tôi mười tám rồi.”
Kiều Ly trực tiếp bị dọa ngây người.
Mãi mấy giây sau cô mới hoàn hồn, thấy vẻ bất an và chột dạ của cậu, cô cảm thấy có chuyện chẳng lành, hỏi ra câu tiếp theo mà giọng run run: “Cậu chắc chắn là cậu đã trưởng thành rồi chứ?”
Phong Dịch vội vàng gật đầu: “Tất nhiên.”
Mặc dù sinh nhật mới qua không lâu.
Kiều Ly thở phào nhẹ nhõm, may mà không ngủ với một đứa chưa thành niên.
Cô ngồi xuống mép giường, vẻ không muốn nói chuyện: “Cậu có thể đi rồi.”
Phong Dịch sốt ruột.
Á á á đừng mà, rõ ràng là vừa nãy thái độ của cô còn rất ôn hòa mà.
Cậu với tốc độ 10cm mỗi giây lặng lẽ tiến lại gần Kiều Ly, di chuyển đến mép giường.
“Chúng ta có thể tiếp tục liên lạc chứ?” Giọng nói vô tội hết sức.
Kiều Ly muốn chết, mười tám tuổi, đùa cái gì vậy!
Cô cố nặn ra một nụ cười giả tạo: “Tôi nghĩ là không cần đâu.”
Phong Dịch không chịu, vừa xấu hổ vừa ấm ức nói nhỏ: “Tối qua là lần đầu tiên của em.”
Sao mà diễn biến sự việc lại đột ngột kỳ quái thế này, đã nhiều năm rồi Kiều Ly không mất kiểm soát biểu cảm như vậy, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Dịch.
Mặt cậu đỏ bừng, hàng mi dài rậm cụp xuống, trông vô cùng vô tội và ấm ức, nếu đổi giới tính thì chính là một cô gái quê mùa ngây thơ trong sáng bị lừa mất thân xác.
Cậu ấm ức nói: “Chị phá vỡ sự trong trắng của em rồi thì không cần em nữa sao?”