Bảo Tiêu: Quan Tài Pha Lê

Chương 5: Quan tài pha lê

Trước Sau

break

Quách Húc trầm ngâm giây lát, hỏi: “Đoạn cô nương, những kẻ bắt cóc ngươi khi cho người áp giải, có đưa cho ngươi mang theo vật gì không?”

Đoạn Lăng La rơi lệ gật đầu: “Lúc khởi hành, bà ta cho ta một hộp gấm, dặn phải giữ bên người, nói rằng đến Nam Xương thì giao cho chủ nhân Hoang Viên. Vừa rồi lúc thay áo, ta để quên trong phòng của tiểu thư Thái Ngọc.”

Thái Ngọc sững lại, vội nói: “Để ta đi lấy.”

Nói rồi nàng vội vã rời đi, chốc lát sau ôm về một hộp gấm. Quách Húc tiến lên mở ra, bên trong xếp ngay ngắn mấy chục quyển sách đóng chỉ, quyển trên cùng chính là “Điểm Thủy Kiếm Phổ”. Lật qua vài quyển, quả nhiên đều là những bí kíp mà hôm trước hai đệ tử Điểm Thương đã nhắc đến, như “Thiếu Dương Kinh”, “Khổng Đổng Thác Cốt Thủ bản”,...

Quách Húc kinh ngạc, hỏi: “Đoạn cô nương, theo lời ngươi vừa kể, ngươi xưa nay chỉ ở trong khuê phòng, cả nhà họ Đoạn lại đã rời kinh thành mười lăm năm, sao nay lại dính họa vô cớ, trở thành kẻ thù của võ lâm?”

Đoạn Lăng La ngỡ ngàng: “Ta chỉ giúp người ta mang hộp gấm này, sao lại thành kẻ thù võ lâm trong lời công tử?”

Trình Thái Ngọc hỏi: “Đoạn cô nương, lẽ nào ngươi thực sự không biết gì? Ngươi không hay hộp gấm này chứa thứ gì sao?”

Đoạn Lăng La đáp: “Người đó giao hộp cho ta, ta có mở ra xem, cũng chỉ là vài bộ quyền phổ. Ở các hiệu sách ngoài chợ cũng đầy, có gì đặc biệt đâu?”

Trình Thiết Y nghe cô đem những bí kíp của các môn phái nói thành “sách phổ thông chợ búa”, vừa buồn cười vừa tức. Thái Ngọc thở dài, bèn tóm lược đầu đuôi chuyện, kể rõ lợi hại. Đoạn Lăng La nghe xong mặt mày biến sắc, đến đoạn Lưu Vô Hà bị moi tim, nàng càng khiếp đảm, mặt mày tái nhợt: “Tiểu thư Thái Ngọc, những gì tiểu thư nói đều là sự thật sao? Bên ngoài đều nghĩ rằng chính ta đã làm ư?”

Thái Ngọc thấy môi nàng tái nhợt, không nỡ xác nhận, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Đoạn cô nương, ngươi cũng đừng quá lo. Nếu không phải ngươi làm, lưới trời lồng lộng, hung thủ thật cũng không thoát được đâu.”

Đoạn Lăng La chỉ lắc đầu, bỗng đưa tay che mặt bật khóc: “Thái Ngọc tiểu thư, tiểu thư là người trong giang hồ, tiểu thư có biết ai lại thù hận nhà họ Đoạn chúng tôi sâu đến thế không?”

Thái Ngọc lúng túng không trả lời được. Quách Húc ôn tồn nói: “Đoạn cô nương, cô nương đừng quá sợ. Xem ra nhà họ Đoạn chỉ bị lợi dụng, kẻ thực sự bị uy hiếp là Trường Phong tiêu cục.”

Thái Ngọc gật đầu: “Trong võ lâm đều biết Trường Phong tiêu cục phải hộ tống cô nương về Nam Xương. Muốn làm khó cô nương, họ tất nhiên phải vượt qua Trường Phong trước. Đoạn cô nương, tiêu cục chúng tôi sẽ bảo vệ cô nương chu toàn.”

Nghe vậy, Trình Thiết Y trong lòng rối bời, định nhắc lại việc trước đó cả bọn đã bàn, không nên nhận chuyến tiêu này. Nhưng nhìn thấy Đoạn Lăng La đáng thương tuyệt vọng đến thế, lời đến miệng lại nuốt vào. Nghĩ kỹ, nàng vốn vô tội, kẻ dối trá bày trò chẳng phải nàng ta. Đã thế, kẻ giấu mặt kia không lộ diện, tiêu cục làm sao từ chối? Rõ ràng đây là một cái bẫy tinh vi, từng bước ép người vào tròng. Trình Thiết Y nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn biết thở dài.

Sau khi an trí cho Đoạn Lăng La, Trình Thái Ngọc quay lại sảnh. Quách Húc, Trình Thiết Y và Lục gia hiển nhiên đã bàn bạc hồi lâu. Thấy nàng vào, Quách Húc hỏi: “Thái Ngọc, ý nàng thế nào?”

Thái Ngọc thoáng bối rối, trầm ngâm rồi nói: “Vừa tiễn Đoạn cô nương về phòng, ta đã nghĩ rất nhiều. Dù trông nàng không giống kẻ nói dối, nhưng chỉ dựa vào lời nàng thì khó khiến người khác tin. Quách Húc, huynh nên nhờ Tiểu Bành Vương gia điều tra phụ thân nàng, Đoạn Vạn Lý, xem có thực đúng là cựu Trung thừa đã cáo quan về quê. Còn nữa, vừa rồi ta có bắt mạch nàng, quả thật không giống người luyện võ. Nhưng để chắc ăn, vẫn nên âm thầm thử nàng một lần. Cuối cùng, ta phải nói thật, kẻ bày mưu sau màn này quá đỗi cao minh, bước nào cũng đi trước chúng ta. Chuyến tiêu này, e rằng chúng ta khó tránh khỏi.”

Quách Húc thở dài, đang lúc chưa biết quyết định ra sao, ngoài cổng vang lên tiếng báo: “Thiếu cục chủ, Bắc Trấn Phủ Ty của Cẩm Y Vệ tới…”

Chưa dứt lời, đã nghe tiếng cười dài: “Ta đã gần vào tới cửa rồi, còn gọi đủ chức tước làm gì! Quách hiền đệ, dạo này bình an chứ?”

Quách Húc vội bước ra đón, chắp tay: “Không biết khách quý đến, thật thất lễ. Mong Ông đại nhân đừng trách.”

Ông Thái Bắc chỉ tay vào tấm hoành phi “Thiên hạ đệ nhất tiêu” trong sảnh, cười lớn: “Có tấm biển ngự tứ này, hiền đệ ngay cả Tiểu Bành Vương gia cũng chẳng cần ‘đón xa’, huống chi là ta? Quách hiền đệ, ta cũng chẳng vòng vo, lần này đến đây là vì vụ tiêu Lăng La mỹ nhân.”

Quách Húc ngạc nhiên: “Vậy thì càng khó hiểu. Cẩm Y Vệ các ngươi và Đoạn Lăng La có liên can gì?”

Ông Thái Bắc lắc đầu: “Ta chẳng quan tâm Đoạn Lăng La hay Đoạn lụa là gì hết. Cẩm Y Vệ chúng ta tới là vì quan tài pha lê. Quách hiền đệ, ngươi có biết lai lịch quan tài pha lê không?”

Quách Húc đáp: “Không biết. Mong được nghe đại nhân chỉ giáo.”

Ông Thái Bắc kể: “Nghe truyền rằng quan tài pha lê vốn do cao thủ phái Cổ Mộ thời Tống tìm được ở vùng cực Bắc băng giá. Cùng lúc ấy còn có một chiếc giường Hàn Ngọc. Hai vật này đều là kỳ bảo trợ giúp võ giả tu luyện nội công. Sau đó cao thủ Cổ Mộ kia vốn giao hảo với giáo chủ Toàn Chân, liền đem quan tài pha lê tặng cho Toàn Chân giáo. Về sau, nó truyền tới tay cao nhân Toàn Chân là Khâu Xử Cơ. Khi Khâu Xử Cơ được Thành Cát Tư Hãn mời sang Mông Cổ truyền đạo, ông ta đã đem quan tài pha lê dâng cho Nguyên đế. Rồi triều Nguyên mất, triều Minh lên, quan tài pha lê lại rơi vào tay Hoàng đế nhà Minh. Từ đó tới nay, nó vẫn luôn là bảo vật hoàng gia, chưa từng thất tán ra ngoài.”

Quách Húc nghe mà chăm chú: “Nếu vậy, sao nay lại có lời đồn quan tài pha lê nằm trong tay Thiếu chủ Hoang Viên? Chẳng lẽ hắn là hậu duệ hoàng thất?”

Ông Thái Bắc thở dài: “Quách hiền đệ, ngươi có biết quan tài pha lê sau cùng được ngự tứ cho vị thân vương nào không? Người này… ngươi từng có giao tình, chính là Diêu Thân Vương.”

Nghe thấy cái tên Diêu Thân Vương, trong ngực Quách Húc bỗng trống rỗng, thoáng chốc như lạc mất phương hướng. Hồi lâu sau hắn mới gượng cười nói: “Diêu Thân Vương… Ừ, đúng là từng có qua lại.”

Ông Thái Bắc vốn hiểu rõ ân oán giữa Quách Húc và Diêu Thân Vương, trong lòng thở dài, bèn bỏ qua vòng vo, nói thẳng: “Năm xưa Diêu Thân Vương mưu phản, có thể nói đã chuẩn bị từ lâu. Thánh thượng luôn tin rằng ông ta từng cất giấu vô số vàng bạc làm vốn khởi loạn. Về sau Diêu Thân Vương bị xử tử, Cẩm Y Vệ phụng chỉ tịch biên vương phủ, quả thực thu được nhiều của cải, nhưng so với dự liệu thì chênh lệch rất xa, hơn nữa cũng không hề thấy quan tài pha lê trong đó. Thế nên Thánh thượng vẫn nghi ngờ Diêu Thân Vương còn có chỗ giấu báu vật khác.

Giờ thì Quách hiền đệ đã hiểu vì sao chỉ cần có lời đồn về quan tài pha lê, Cẩm Y Vệ bọn ta liền đặc biệt để tâm rồi chứ?”

Quách Húc gật đầu, đã sáng tỏ.

Ông Thái Bắc tiếp lời: “Tin do mật thám ở Nam Xương báo về, ngoài mười dặm phía đông thành, quả thật có một khu vườn bỏ hoang đã lâu, gọi là Hoang Viên. Ta đã sai người đến dò xét. Về phần chuyến tiêu của Trường Phong, Cẩm Y Vệ chúng ta sẽ bí mật theo sau, vừa truy tìm manh mối, vừa hy vọng bắt được chút đầu mối liên quan.”

Quách Húc lắc đầu: “Kẻ ủy thác chuyến tiêu này tâm cơ thâm sâu, muốn lần ra dấu vết e là chẳng dễ.”

Ông Thái Bắc ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Thấy từ lúc nhắc tới Diêu Thân Vương, Quách Húc đã có phần thất thần, Thái Ngọc vội bước lên, đem những chuyện mấy ngày nay lược kể rõ ràng cho Ông Thái Bắc, nhân tiện nhờ hắn giúp tra xét tung tích Đoạn Vạn Lý.

Ông Thái Bắc vốn không ngờ trong đó lại có bao nhiêu vòng vèo phức tạp như thế, nhất thời chau mày, có chỗ chưa hiểu thì Thái Ngọc đều giải thích cặn kẽ.

Cuối cùng, Ông Thái Bắc nói: “Nếu vậy, Cẩm Y Vệ bí mật đồng hành chẳng những có thể điều tra kẻ ủy thác kia, mà còn có thể giúp sức cho quý tiêu cục, quả là ổn thỏa nhất. Ta sẽ trở về Bắc Trấn Phủ Ty, lập tức sai người tra xét Đoạn Vạn Lý, có tin tức sẽ báo cho quý cục ngay.”

Trình Thái Ngọc nghe có Ông Thái Bắc giúp một tay thì cũng yên lòng hơn, liên tục cảm tạ, rồi mới tiễn hắn rời đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc