Bảo Tiêu: Quan Tài Pha Lê

Chương 2: Mỹ nhân Đoạn Lăng La

Trước Sau

break

Đêm khuya tĩnh lặng, đúng vào lúc giao canh tý - sửu, bốn bề tĩnh mịch, chẳng khác nào bước vào cõi hoang vu không người.

Chỉ có người tuần đêm, thỉnh thoảng lại gõ mấy tiếng mõ, cách một lúc lại cất giọng kéo dài: “Trời hanh khô dễ cháy, cẩn thận củi lửa…”

Trong đêm yên ắng, tiếng hô kéo dài ngân xa, lắng nghe kỹ còn mơ hồ vang lại tiếng vọng: “Củi lửa… củi lửa…”

Khi đi ngang phố tây Chu Tước, bỗng cảm thấy trước mắt loé lên, chăm chú nhìn lại thì thấy trên cao có hai bóng đen đang lật người qua bức tường viện.

Người tuần đêm giật thót tim, vội dụi mắt, chỉ thấy trên mái hiên yên ắng chẳng có bóng dáng gì.

Tim lão ta cứ nhảy thình thịch, bước nhanh thêm mấy bước, vòng đến trước mặt bức tường cao. Trên đôi cánh cửa sơn đỏ đóng đinh đồng, ngay phía trên là tấm biển đề bốn chữ to rõ ràng: Trường Phong Tiêu Cục.

Giữa lúc đêm yên giấc nồng, mọi người trong tiêu cục đều đang say ngủ.

Thương Lục ôm vợ là Trương thị, ngáy vang như sấm. Thỉnh thoảng tiếng ngáy ngừng lại, y lại vô thức liếm đôi môi khô, trở mình một cái rồi tiếng ngáy lại rền vang. Bên gối của y là chiếc bàn tính vàng theo cùng suốt hơn ba mươi năm bôn tẩu giang hồ. Nói là “vàng”, thực ra nó được đúc bằng đồng thau, nhưng từng hạt bàn tính đều được mài sáng bóng.

Trình Thiết Y cũng đã ngủ say, trong tay còn nắm chặt một tượng Phật Khổ Nạn nhỏ. Trước khi ngủ, hắn vẫn còn xoa đi xoa lại pho tượng ấy, chẳng biết từ lúc nào thì chìm vào giấc ngủ.

Trước khi đi ngủ, Trình Thái Ngọc có ghé qua phòng Quách Húc, đem bộ quần áo hắn thay ra treo lên. Trong đó có một chiếc áo dài bị rách nơi tay áo, chắc là do ban ngày luyện võ sơ ý sượt phải. Trình Thái Ngọc mang áo rách về phòng, lấy kim chỉ từ trong hòm ra, tỉ mỉ khâu lại đường rách, còn dùng móng tay vuốt phẳng vết chỉ, rồi mới gấp áo đặt trên bàn, nhủ thầm sáng mai nhớ mang trả cho Quách Húc.

Chỉ là, Quách Húc không biết rốt cuộc mình đang ngủ hay đang tỉnh.

Lúc nằm xuống, Thái Ngọc từng vào phòng, qua màn trướng, hắn thấy được bóng dáng nàng.

Động tác Thái Ngọc rất nhẹ, sợ quấy rầy giấc ngủ của hắn, treo áo xong liền khẽ khàng khép cửa bước đi.

Cho nên, hẳn là hắn đã ngủ rồi, hẳn là đang ngủ, sao giờ đây lại lạc lõng, chập choạng bước đi giữa khu rừng mịt mù sương khói này?

Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy màn sương nào dày đến vậy, quấn lấy người cùng hơi lạnh thấu xương. Đây là một khu rừng khô cằn, xác xơ, không tìm ra phương hướng, chỉ có thể bước mãi không ngừng.

Rừng rộng thênh thang, dường như đi mãi cũng không thấy lối ra. Trên chóp cây mờ mờ ánh lên một tầng nắng vàng mỏng, nhưng bị màn sương chặn cách xa ngoài tầm với.

Quách Húc bỗng thấy hoảng sợ. Hắn muốn thoát khỏi khu rừng chết chóc, nơi như muốn nuốt chửng tất cả này.

Thiết Y, Thái Ngọc, Tân Lực, Phong Bình đâu cả rồi? Chẳng phải họ vẫn luôn ở bên cạnh hắn sao? Vì sao đúng lúc hắn cần họ nhất, lại chẳng có một ai?

Đúng khi ấy, hắn nghe thấy có tiếng người vang lên ở không xa.

Trong lòng Quách Húc chợt dâng lên một tia hy vọng, liền lần theo phương hướng tiếng nói, loạng choạng chạy tới.

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Quách Húc cảm thấy trời đất bỗng sống động trở lại.

Dù mất đi tất cả cũng chẳng sao, Thôi Đình, ta chỉ cần có nàng thôi.

Thôi Đình đứng trong ánh nắng, nụ cười dịu dàng như đoá hoa đầu tiên nở trong gió xuân.

“Quách Húc, ta muốn cùng chàng luyện kiếm.”

Quách Húc sững người, dường như ở một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, hắn từng nghe nàng nói câu ấy.

“Được thôi.” Có người đáp lại.

Là ai? Quách Húc quay sang nhìn, thì ra lại là một Quách Húc khác.

Sao lại thế này? Nếu ta là Quách Húc, vậy hắn là ai? Nếu hắn là Quách Húc, vậy ta lại là ai?

Chưa kịp nghĩ thêm, bên kia đã lóe lên kiếm quang. Một kiếm như phượng hoàng bay lượn, một kiếm như rồng rắn uốn lượn, một kiếm rét buốt mười bốn châu, một kiếm cuồng ca dạo chơi tiêu dao.

Qua mấy chiêu, Thôi Đình đối diện với hắn, nhưng lại xoay lưng về phía Quách Húc kia, len lén lau giọt lệ vừa tràn xuống.

Trong đầu Quách Húc bỗng trống rỗng, kế đó là vô số mũi kim đâm xuyên, lỗ tai ù vang như trống dội. Những ký ức rời rạc trong khoảnh khắc hợp lại thành một dòng.

Ngày rằm tháng tám nhuận, Thôi Đình, khu rừng, luyện kiếm.

Dừng lại đi, mau dừng lại! Nếu không, sai lầm lớn sẽ sắp sửa xảy ra!

Mà Quách Húc kia, vẫn còn cầm kiếm trong tay, vẫn chưa hay biết. Một kiếm hắn đâm ra, chém nát chính là tương lai của bản thân mình.

“Dừng tay! Mau dừng tay!”

Quá muộn rồi.

Hắn nghe thấy tiếng kiếm đâm xuyên qua thân thể, âm thanh khe khẽ, mà tất cả cảnh tượng bỗng chốc đông cứng lại.
Chỉ có thanh kiếm ấy, chậm rãi, chậm rãi, xuyên qua cơ thể Thôi Đình.

Quách Húc cúi đầu xuống, không biết từ khi nào trên ngực mình đã có một lỗ máu. Máu từ đó tuôn trào như vô tận, dường như chẳng bao giờ cạn…

Quách Húc bừng tỉnh.

Hắn bất động thanh sắc, chỉ khẽ vén màn lên một khe nhỏ.

Ngoài cửa sổ in xuống, có hai cái bóng lén lút.

Khóe môi Quách Húc khẽ nhếch.

Khi Trình Thái Ngọc nghe thấy động tĩnh, khoác áo ra ngoài thì trong đại viện đã ồn ào náo động.

Vệ binh của tiêu cục đang áp giải hai tên mặc đồ đen trói đứng giữa sân. Thiết Y và Lục gia cũng lần lượt kéo ra. Còn Quách Húc ôm tay, kẹp kiếm đứng đó, vẫn mặc y phục ngủ, hiển nhiên chính hắn đã bắt được bọn chúng.

Trình Thái Ngọc vội quay về phòng, lấy chiếc áo ngoài vừa vá xong lúc trước mang ra khoác lên cho hắn. Nhìn kỹ lại, hai tên đồ đen trong sân mặt mũi bầm dập, khăn che mặt chẳng biết đã mất từ bao giờ, xem ra đã chịu không ít đòn dưới tay Quách Húc.

Thấy Thái Ngọc có vẻ nghi ngờ, Quách Húc mỉm cười: “Chỉ vài chiêu đã lộ sơ hở, là người của phái Điểm Thương.”

“Điểm Thương xưa nay vẫn tự xưng danh môn chính phái, sao lại có môn hạ vô dụng đến thế? Chỉ sợ là giả mạo thôi?” Trình Thiết Y lạnh giọng, cây Bàn Long côn bằng thép trong tay nện mạnh xuống đất một tiếng “bịch” nặng nề.

Hai tên hắc y thoáng lúng túng. Một kẻ không phục, gằn giọng: “Trình Thiết Y, bọn ta chỉ là đệ tử đời thứ ba trong môn, nếu ngươi có bản lĩnh, hãy cùng sư thúc sư bá của bọn ta thử phân cao thấp!”

Trình Thiết Y cười khẩy: “Đừng nói đến sư thúc sư bá các ngươi, cho dù Điểm Thương chưởng môn đến, Trình Thiết Y này cũng quyết không lùi nửa bước. Cùng lắm là liều một phen!”

Quách Húc khẽ lắc đầu ra hiệu bảo Thiết Y bớt giận, rồi quay sang hỏi hai người kia: “Có một điều Quách mỗ không hiểu. Điểm Thương phái tuy không phải giàu có nhất võ lâm, nhưng cũng chẳng đến mức thiếu bạc. Dù có khó khăn, bằng hữu trong giang hồ cũng không thể bỏ mặc, sao lại rơi vào bước đường này…”

Chưa dứt lời, hai tên đệ tử Điểm Thương đã đỏ bừng mặt. Một kẻ tức giận quát:
“Quách Húc, ngươi đừng ăn nói hồ đồ!”

“Ồ, là ta ăn nói hồ đồ sao?” Quách Húc đưa tay vuốt tóc, khóe miệng nhếch lên cười: “Vậy các ngươi nói xem, rốt cuộc vì cớ gì?”

Hai người liếc nhau. Rồi kẻ vừa lên tiếng trước kia bước lên một bước, ngẩng cao đầu: “Không sợ nói cho ngươi biết, Quách Húc, nếu ngươi thức thời, mau giao Đoạn Lăng La ra đây! Bằng không, Điểm Thương phái tất cùng ngươi đối nghịch!”

“Đoạn Lăng La?” Quách Húc dang tay, đang định nói mình chẳng quen biết gì với nhân vật ấy, thì Thái Ngọc đã bước lên hỏi: “Hai vị nói Đoạn Lăng La, chẳng lẽ là Lăng La mỹ nhân đang nổi danh trong giang hồ đó sao?”

Tên kia lộ vẻ kiêu ngạo: “Không ngờ một nữ tử yếu đuối như ngươi cũng biết chuyện trong võ lâm.”

Thái Ngọc mỉm cười: “Nghe đồn Đoạn Lăng La tuy mới nổi danh gần đây, nhưng đã gây chấn động giang hồ. Nàng ta võ công cao cường, từng liên tiếp trộm đi bí kíp Mê Tông Chưởng của Hoàn Các sơn trang và Tử Kim kiếm phổ của Hoa Sơn phái - đúng là một nữ tặc thủ đoạn cao minh.”

Người kia gật đầu: “Không sai. Nhưng đó chỉ là chuyện hai tháng trước. Hai tháng gần đây, nàng ta lại trộm thêm Thiếu Dương kinh của Nga Mi, bản chép tay Thác Cốt Thủ của Khổng Đổng phái, Dược Kinh của Đường Môn Tứ Xuyên, toàn bộ tâm pháp nội công của Võ Đang, cùng với Điểm Thương kiếm phổ của bọn ta. Những thứ khác lớn nhỏ không kể, e rằng ngoài Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, bất cứ bí kíp nào có thể trộm, nàng ta đều lấy cho bằng được!”

Trình Thiết Y sững sờ: “Công khai đối địch với toàn bộ võ lâm, gan lớn thật.”

Tên hắc y còn lại bấy giờ mới phẫn nộ quát: “Đã biết nàng ta to gan như vậy, Trình Thiết Y, sao Trường Phong tiêu cục các ngươi còn dám đối địch với cả thiên hạ, nhận chuyến tiêu mỹ nhân Đoạn Lăng La này?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc