Khi Thái tử thấy miệng con chó ngậm miếng da người liền cảm thấy không tốt. Vội vàng chạy vào, lại thấy Thái tử phi tiều tụy được tỳ nữ đỡ ngồi trên ghế, thấy gã tới, còn nâng mặt cười cười với gã, sắc mặt trắng hơn quỷ ba phần.
"Sao lại thế này?"
Thái tử phi rũ mắt, dùng khăn che mặt khóc: "Thiếp cũng không biết, súc sinh này bỗng ngậm đồ xông vào, thiếp sai người đi bắt, phát hiện nó ngậm là một da mặt người bị lột xuống......"
Gò má Thái tử co rút một trận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thái tử phi đang khẽ khóc, nhất thời không đoán ra đây là trùng hợp, hay là nàng trong ngoài phối hợp với người khác muốn trả thù gã...... Nhưng chỗ đó gã không nói cho ai, Thái tử phi không thể biết mới đúng.
"Bắt súc sinh này đi, đốt sạch sẽ thứ dơ bẩn kia, điều một đội thị vệ thủ ở đây, đừng để Thái tử phi chấn kinh lần nữa." Sắc mặt Thái tử không vui, lại nhìn Thái tử phi: "Thân thể Thái tử phi yếu ớt, sau này nên ít ra ngoài tĩnh dưỡng nhiều hơn."
Nói xong đang chuẩn bị đi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người, đi ra ngoài nhìn, là Quý An Dân mang theo người của Đại Lý Tự vào.
"Có chuyện gì? Ai cho phép các ngươi vào?"
Quý An Dân xa xa hành lễ với gã, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Bệ hạ sợ thứ dơ bẩn kia còn giấu ở nơi khác, lệnh lão thần tới hiệp trợ Thái tử điều tra. Tránh để sót, lại dọa Thái tử phi."
Nếu là mệnh lệnh của An Khánh Đế, dù là Thái tử cũng không thể ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý An Dân dẫn người bắt đầu điều tra.
Thái tử cắn răng, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Quý An Dân: "Có phải Quý đại nhân quá càn rỡ không? Ngay cả Đông cung của cô nói lục soát liền lục soát?"
Quý An Dân hơi khom người: "Không dám, thần chỉ phụng mệnh hành sự."
Thái tử còn muốn nói cái gì, lại nghe thấy nơi khác truyền đến một trận hét sợ hãi, cấp dưới điều tra đi nhanh tới, biểu tình do dự nhìn thoáng qua Thái tử, hồi bẩm nói: "Ở tẩm cung của Thái tử phi phát hiện một ám thất, bên trong...... bên trong......"
Thái tử nghe được ám thất tức khắc giật mình, liền nghe Quý An Dân hỏi: "Bên trong làm sao?"
"Bên trong đặt rất nhiều da mặt người được lột hoàn chỉnh."
"Đi xem." Quý An Dân quay đầu nhìn Thái tử biến sắc, đi theo cấp dưới đến kiểm tra.
Ngay trên một bức tường trong tẩm cung, xuất hiện một ám môn, đi dọc theo cầu thang, là một ám thất không lớn, mà trong ám thất này, bốn bức tường đều đặt nhiều bảo giá, trên bảo giá đặt roi ngựa đủ chất liệu, hoặc đặt ngọc thế đủ kiểu dáng, hoặc bày các loại chai lọ vại bình. Chỉ có trên giá một bức tường, đặt đầy da mặt nữ tử bị lột hoàn chỉnh, tổng cộng mười chín chiếc, từng chiếc đều bày trên đĩa ngọc, dưới ánh nến u ám, làm người phát lạnh.
"Đại nhân, nơi này còn có một thông đạo."
"Đi xem."
Mọi người đi theo thông đạo, đi khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, liền thấy đích. Khởi động chốt mở đi ra ngoài, lại là Huề Phương Viện.
Quý An Dân nhìn viện tử hoang vắng, thở dài một hơi, nói: "Về thôi."
Các loại đồ trong ám thất được niêm phong mang đi, khi rời khỏi, Quý An Dân đi qua Thái tử, thấy sắc mặt gã xanh mét, thấp giọng nói một câu: "Điện hạ bảo trọng."
......
Đồ vật phát hiện được ở Đông cung, tất cả đều trình cho An Khánh Đế. Dù An Khánh Đế chưa nói, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.
Nghe nói đêm đó An Khánh Đế đến cung Thái Hậu mật đàm, sau đó Hoàng Hậu cũng bị triệu đến, nhưng lúc rời đi, Hoàng Hậu nương nương đoan trang cao quý ngày xưa suy sụp tinh thần, trên mặt còn có dấu bàn tay.
Chuyện Đông cung là tai tiếng của hoàng gia, vẫn chưa tuyên bố khắp nơi. Nhưng lúc ấy nhiều người nhiều miệng, tin tức linh thông, đều đã biết Thái tử nhìn lịch sự văn nhã, vậy mà thích hành hạ nữ tử đến chết tìm niềm vui, mà khi giết mỗi nữ tử, đều muốn lột da mặt nữ tử đáng thương đi cất chứa. Càng dọa người hơn, những thứ dơ bẩn đó, đều giấu trong ám thất ở tẩm cung của Thái tử phi.
Trong thời gian ngắn mọi người vừa thổn thức vừa đồng cảm. Thổn thức sao Thái tử bị nuôi thành như vậy, đồng cảm Thái tử phi, sau ngày ấy bị dọa sinh bệnh.
Còn Thái tử, sau khi được Hoàng Hậu triệu vào cung, liền bị An Khánh Đế lặng yên giam lỏng.
Lúc này Triệu Thái Hậu vẫn không ra mặt cầu tình, vây cánh Triệu thị trong triều đình không một ai cầu tình cho Thái tử. Trái lại có mấy lão thần, bắt đầu lần lượt dâng tấu chương, nói Thái tử vô đức, thích giết chóc tàn bạo, không thể làm người kế vị. Xin An Khánh Đế phế Thái tử.
Quý An Dân dẫn đầu, vây cánh của Tam hoàng tử theo sau, sau đó là những hạ thần ngày xưa thân cận với Thái tử, mỗi người thượng tấu nỗ lực vứt quan hệ với Thái tử đi.
Tiếng sóng phế Thái tử ngày một cao, An Khánh Đế suy nghĩ mấy ngày, lấy lý do Thái tử thất đức, phế truất vị trí Thái tử của trưởng tử Tiêu Kỳ Án, giam cầm suốt đời ở hoàng lăng.
Thái tử phi và thân thích liên can, không bị liên luỵ, chỉ dọn ra Đông cung. Vẫn có thể giữ lại thân phận Hoàng tử phi.
Kết quả này không khác với đời trước An Trường Khanh nghe nói.
Y ngồi trên xích đu Tiêu Chỉ Qua tự tay làm, mũi chân dùng sức ấn mặt đất, liền đung đưa lên cao, tiếng nói chuyện cũng trở nên mơ hồ: "Diệt cỏ phải diệt tận gốc, phế Thái tử sẽ không cam tâm bị giam cầm ở hoàng lăng." Dựa theo quỹ đạo đời trước, nhất định phế Thái tử sẽ âm thầm cấu kết Chử An Lương và Sư Nhạc Chính, khởi binh giết đến Nghiệp Kinh đoạt vị lần nữa.
"Vậy không phải càng tốt sao?" Tiêu Chỉ Qua đứng phía sau y, phòng y vô ý ngã xuống: "Chỉ sợ hắn quá an phận thôi."
"Hử?" An Trường Khanh dừng lại, xoay người nhìn hắn: "Có phải ngài đã có kế hoạch gì không?"
Hôm nay y mặc xiêm y xanh nhạt, dùng bạch ngọc quan cột tóc, khi đỡ dây xích đu xoay người, đáy mắt như chiếu ánh mặt trời lộng lẫy, đẹp đến đốt người. Hầu kết của Tiêu Chỉ Qua lăn lộn một chút, hơi híp mắt, thấp giọng "ừ" một tiếng.
"Kế hoạch gì?" Lúc này An Trường Khanh hoàn toàn bị gợi lòng hiếu kỳ, duỗi tay túm góc áo hắn. Không đề phòng xích đu thoáng đung đưa, y mất trọng tâm sắp ngã xuống, tay theo bản năng tóm lấy đai lưng Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua vững vàng tiếp được y, lại mượn cơ hội ôm người không buông tay, môi khô khốc sát gần chóp mũi y: "Nhạ Nhạ muốn biết?"
Cái ngữ khí này quen quen...... An Trường Khanh lập tức cảnh giác, tránh khỏi lòng hắn ngồi vào xích đu, bĩu môi nói: "Hiện tại không muốn biết, ngài thích nói hay không thì tùy."
Thấy người không mắc mưu, Tiêu Chỉ Qua cũng không thất vọng, chỉ nói: "Thái tử bị phế là tin tức tốt, thích hợp uống rượu ngắm trăng, buổi tối ngắm trăng sẽ nói cho ngươi nghe."
An Trường Khanh nhẹ "hừ" một tiếng, nghĩ thầm ta không hỏi ngài cũng muốn nói.
Chỉ là tới ban đêm, y uống vài chén rượu, choáng váng mà bị nam nhân ôm ngồi trên xích đu mới biết hối không kịp...... Trong viện chỉ có ánh nến mờ nhạt, trên xích đu lắc lư mơ hồ có thể thấy nhân ảnh trùng điệp, ban đêm yên tĩnh, một thanh âm mang theo âm mũi trong nhạt mắng: lừa đảo, hỗn đản.
Một thanh âm khác trầm thấp khàn khàn, sung sướng nuốt những lời mắng người vào trong miệng......
***
Tiêu Kỳ Án bị phế, An Khánh Đế không sốt ruột lập Thái tử mới. Nhưng ông không lập, những triều thần lại muốn chọn phe mà đứng về, sức khỏe của An Khánh Đế ngày càng yếu, không biết kéo dài được bao lâu. Nhưng con nối dõi dưới gối, chỉ còn lại Bắc Chiến Vương và Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nhỏ tuổi, nhưng Thư quý phi được sủng ái, thế lực Thư gia cũng không nhỏ. Sau khi Thái tử đổ, có ít người liền hướng về Tam hoàng tử.
Mà một bộ phận còn lại, sau khi xem xét, thiên hướng Bắc Chiến Vương.
Từ xưa đến nay, đế vương lập trữ, không lập đích, tiện lập trường (lâu dài). Tuy Bắc Chiến Vương không có mẫu gia cường đại, nhưng tay hắn nắm binh quyền, chiến công hiển hách, chiếm được chữ "Trường" này, hiển nhiên việc lập trữ rất khó bỏ qua hắn.
Trong nhất thời phủ Bắc Chiến Vương khách đến đầy nhà. Chẳng qua An Khánh Đế không thả phong thanh lập trữ (kế vị), bọn họ cũng không dám quá trắng trợn, liền uyển chuyển phái con em trong nhà đến kết giao tình. Nếu đổi thành hoàng tử khác, có lẽ bọn họ muốn để phu nhân trong nhà ra mặt kết giao, nhưng chủ sự phủ Bắc Chiến Vương chính là An Trường Khanh, nữ quyến không tiện thân cận, liền dứt khoát phái con cháu có tuổi tác xấp xỉ tới mời An Trường Khanh đến dự tiệc du ngoạn.
An Trường Khanh nhìn bái thiếp chồng chất, chọn mấy nhà có thể kết giao đến dự.
Đều là con cháu gần tuổi, tuy khác thân phận, nhưng nói cười cũng hoàn toàn không câu nệ, An Trường Khanh dự mấy yến tiệc, cũng kết giao được mấy bằng hữu tốt hợp tính tình gần giống sở thích.
Trước đây y ở phủ Thừa tướng ít khi gặp người, bởi vậy cũng không có cơ hội kết giao bằng hữu gì. Sau lại thành thân, tình cảnh của Tiêu Chỉ Qua khó khăn, càng không nên kết giao với người khác. Ngày tháng tự tại thả lỏng là quãng thời gian ở Nhạn Châu. Chờ về Nghiệp Kinh, chỉ có thể cẩn thận dè dặt mà sống, ra ngoài cũng ít, sắp sánh với tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa trong nửa bước.
Nhưng sau khi kết giao bằng hữu tốt lại khác, An Trường Khanh tìm được sách hay, có thể mời người cùng tới đọc. Hoặc có phương pháp mới lạ, cũng có thể cùng nhau tham thảo, tiếp thu ý kiến, mở rộng suy nghĩ.
Đương nhiên, bằng hữu nhiều, khó tránh xã giao nhiều. Ngày xưa Tiêu Chỉ Qua hạ triều hồi phủ, An Trường Khanh không ở lương đình, thì ở thư phòng đọc sách. Bây giờ hạ triều, năm lần có bốn lần không tìm được người. Hỏi Vương phi ở đâu, quản gia sẽ đáp "Tiểu công tử nhà ai mời Vương phi đi uống rượu, du hồ, không thì lên núi".
Bắc Chiến Vương cảm thấy mình giống oán phu nơi khuê phòng.
Hỏi quản gia hôm nay là tiểu công tử nhà ai mời người, Tiêu Chỉ Qua cưỡi ngựa dựa vào trí nhớ đi tìm.
Hôm nay là nhị công tử nhà Hiếu Văn bá làm chủ. Hiếu Văn Bá không có dã tâm gì, nhờ tổ tông che chở nhận được hư chức, không có thực quyền. Trong triều cũng rất ít khi đứng về phe ai, an an phận phận mà sống. Nhưng bào đệ của vợ cả ông, lại là Đại Lý Tự khanh.
Có thể thuận lợi mà thu thập chứng cứ phạm tội của Thái tử, lần này Đại Lý Tự khanh ra lực không ít. Tuy Đại Lý Tự khanh không bày tỏ thân cận lên mặt, nhưng thứ tử nhà Hiếu Văn bá chủ động thân cận An Trường Khanh, đã là tín hiệu.
Hơn nữa theo An Trường Khanh nói: Vị tiểu công tử này có rất nhiều suy nghĩ kỳ diệu, hai người cũng vô cùng hợp nhau.
Tiêu Chỉ Qua tìm được bên hồ, xa xa thấy một đám công tử bột uống rượu du hồ trên thuyền hoa, sau khi tìm được thân ảnh của An Trường Khanh, khóe miệng không nhịn được cong lên. Nhưng thấy An Trường Khanh phấn chấn phi dương, lại chua không chịu được..
Hắn chua xót ở một bên nhìn, không chủ động đến đó. Trường hợp như vậy, nếu hắn lộ diện, hơn phân nửa sẽ tẻ ngắt.
Chỉ là hắn không muốn quấy rối hứng thú của An Trường Khanh, những người khác lại không có ánh mắt như vậy.
An Trường Đoan liên tiếp đưa bốn năm thiệp tới phủ Bắc Chiến Vương, mà từng cái biệt tăm. Nhẫn nhịn chờ một thời gian, nghe được hôm nay An Trường Khanh du hồ ở đây, không nhịn được tới tìm.
Thuyền hoa mà An Trường Khanh ngồi đã bị thuê, gã không thể đi lên, chỉ có thể mời một nhóm khác, thuê một chiếc thuyền hoa, làm bộ ngẫu nhiên gặp được.
Hai chiếc thuyền hoa dần dần tới gần, gã làm bộ lơ đãng nhìn thấy An Trường Khanh, không chút khách khí giương giọng nói: "Tam đệ? Hôm nay đệ cũng tới du hồ sao?"
Gã gọi tiếng đầu tiên, An Trường Khanh nhất thời không có phản ứng lại. Dù sao y và An gia đã lâu không lui tới, sớm xa lạ thanh âm của An Trường Đoan. Cộng thêm trước đây An Trường Đoan không nhiệt tình gọi y như thế.
An Trường Đoan gọi thêm một tiếng, y mới phản ứng lại. Chậm rãi xoay người, hơi nheo mắt hỏi: "Ngươi đang gọi ta?"
An Trường Đoan cứng ngắc chốc lát, điều chỉnh biểu tình nói tiếp: "Đúng vậy, hồi lâu không gặp, Tam đệ khỏe không?"
An Trường Khanh chớp mắt suy nghĩ cẩn thận gã nhiệt tình thế làm gì, không mặn không nhạt mà ứng phó: "Như ngươi thấy, ta không có gì không tốt."
An Trường Đoan bị y làm cho nghẹn, cảm giác được y có thái độ xa cách rõ ràng, liền có chút oán hận. Nếu là trước đây, gã đã sớm không kiên nhẫn. Nhưng nhớ tới phụ thân dặn dò, chỉ có thể miễn cường nhiệt tình cười nói: "Khỏe thì tốt, phụ thân và mẫu thân đều rất nhớ đệ, bảo ta hỏi đệ khi nào rảnh thì về nhà, người một nhà chúng ta đã lâu không đoàn tụ rồi."
Ai ngờ gã nói xong, An Trường Khanh không tiếp lời gã, khó hiểu liếc gã một cái: "Lời này ngươi nói sai rồi, hiện giờ phủ Bắc Chiến Vương mới là nhà của ta, ta và Vương gia mới là người một nhà. Du hồ xong ta sẽ về nhà, không mệt An nhị thiếu quan tâm."
Nói xong y không hề để ý tới An Trường Đoan, tiếp đón mấy bằng hữu tốt tiếp tục uống rượu.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nhạ Nhạ kết giao bằng hữu mới, có phải không yêu ta không?