Bao Năm Thủ Tiết

Chương 1.1: Nào ai hơn được Thượng tá Lục năm hai mươi bốn tuổi

Trước Sau

break
Trong một quán cà phê vô cùng yên tĩnh lại nằm ngay ngã tư sầm uất của Thủ đô, bầu không khí ấm áp, dễ chịu, hương cà phê ngập tràn không gian.
Maurice Evans ngồi bên cạnh cửa sổ, tóc vàng mắt xanh, một thân quân trang xanh lá đậm, quân hàm trên vai như lời tuyên cáo rằng giờ chủ nhân của nó đã là bậc trung tá.
Hôm nay là ngày nghỉ, vốn Maurice có thể mặc đồ thường ra ngoài. Sở dĩ anh ta vẫn chọn mặc quân phục là vì người ngồi đối diện.
Omega ngồi đối diện sở hữu gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc, chẳng để lộ chút biểu cảm gì. Cơ thể gầy gò được âu phục màu đen tuyền bao bọc, ánh mắt lặng lẽ nhìn thẳng người trước mặt, đẹp tới mức khiến con người ta run rẩy.
Maurice biết, người đẹp này từng là một kẻ cuồng đồng phục. Mong nguyên bộ quân phục hôm nay sẽ mang lại cho anh ta chút may mắn khi thực hiện kế hoạch đã định.
“Giang Vân” Sau khoảng ba phút im lặng, rốt cuộc Maurice cũng lên tiếng gọi tên Omega trước mặt. Giọng anh ta coi như vẫn bình tĩnh, nhưng hai tay để trên đầu gối lại căng thẳng tới mức siết thành nắm đấm: “Chúng ta đã quen biết nhau mười bảy năm.”
Giang Vân cụp mắt, khuấy đều ly cà phê nóng hổi, lơ đãng “ừ” một tiếng.
Mặc dù Giang Vân không nhìn anh ta, nhưng ít ra cũng lên tiếng đáp lời, xem như một khởi đầu tốt đi. Maurice vô thức an ủi bản thân, tiếp tục cố gắng: “Nhiều năm qua, nhìn em cố gắng chăm sóc cả gia đình và sự nghiệp, dẫn theo hai đứa nhỏ đi từng bước tới địa vị hôm nay, con đường này chắc chắn dễ dàng gì."
Giang Vân không tỏ ý kiến.
Maurice bèn gom hết dũng khí, thừa thắng xông lên nói: “Tương lai, xin cho phép anh được chăm sóc em và hai đứa nhỏ!”
Maurice nói xong, nghiêm túc cúi đầu, hệt như đang chân thành đưa ra lời khẩn cầu với cấp trên trong quân đội.
Maurice Evans căng thẳng tới mức như ngừng thở, không dám nhìn phản ứng của Giang Vân. Mắt anh ta dán chặt vào hai bàn tay đang để trên đầu gối, thấp thỏm chờ đợi lời tuyên án của Omega kia.
Như đã qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng, bấy giờ anh ta mới nghe thấy giọng nói của Giang Vân. Anh chỉ hỏi: “Anh đang tỏ tình, hay đang cầu hôn?”
Maurice ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh…” Anh ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi hẹn ngày hôm nay, không ngừng tưởng tượng đủ các kiểu phản ứng của Giang Vân sau khi nghe anh ta tỏ tình. Nhưng khi thời khắc đó thật sự tới, anh ta vẫn bối rối, không biết nên làm thế nào.
Maurice không cho rằng bản thân ở hiện tại đủ khả năng cầu hôn Giang Vân, nhưng vẫn không kiềm được mà lén chuẩn bị một cái nhẫn kim cương.
Ánh mắt Maurice chăm chú nhìn vào ngón áp út bên tay trái của Omega, nơi đó trống trơn, thậm chí còn chẳng có lấy một vết hằn nào.
“Anh đang tỏ tình với em.” Dũng khí trong lòng Maurice bùng nổ, xúc động tới nỗi nói năng lộn xộn: “Nhưng nếu em muốn kết hôn, anh cũng rất sẵn lòng! Anh sẽ vì em chuẩn bị một hôn lễ long trọng, xem con em như con đẻ. Nếu em không muốn sinh con nữa anh cũng hoàn toàn ủng hộ em!”
Giang Vân im lặng, lần đầu tiên dùng ánh mắt đánh giá nhìn Maurice một lượt từ trên xuống dưới.
Alpha tóc vàng trước mắt là một anh chàng rất điển trai, đây là sự thật không cần nghi ngờ. Gương mặt sắc nét nổi bật, cộng thêm khí chất vượt trội nhờ thời gian dài rèn giũa trong quân đội, thứ mà không phải người bình thường nào cũng sánh được.
Nhưng vẫn còn kém xa lắm.
“Trung tá Maurice, tôi hiểu tấm lòng của anh.” Giọng Giang Vân vừa khách sáo vừa lạnh lùng: “Nhưng thật xin lỗi.”
Rõ ràng Maurice đã tính đến đáp án này, nhưng hiện thực vẫn giống hệt một chậu nước lạnh dội thẳng xuống làm cả người anh ta cứng đờ. Anh ta phải nghị lực lắm mới giữ vững được chút lý trí còn sót lại, không để bản thân mất kiểm soát.
Giọng Alpha khàn khàn: “Có thể cho anh một lý do không?”
Giang Vân không nghĩ chuyện cho người bị từ chối một lý do xác đáng là cần thiết. Có điều ánh mắt Maurice nhìn Giang Vân lúc này quá nóng bỏng và anh cũng nhận ra anh ta thầm thương mình từ lâu, sở dĩ vẫn tiếp tục giữ liên lạc với Alpha này, thứ nhất là vì công việc yêu cầu, thứ hai là…
“Là bởi vì Lục Hoài sao?” Maurice không chờ Giang Vân trả lời mà đã tự tìm lý do thay anh: “Em vẫn chưa quên được Lục Hoài, đúng không?”
Giang Vân: “…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc