Hạ Nguyên bật điều hòa, đóng kỹ cửa sổ lại, đốt nhang muỗi rồi nằm lên giường ngủ.
Vầng trăng sáng đã treo cao trên bầu trời đêm, sự ồn ào náo nhiệt của thành phố dần dần lắng xuống, nɠɵạı trừ tiếng côn trùng kêu râm ran hết lần này đến lần khác.
Bùi Nam Thạch rời khỏi căn phòng ngủ rộng rãi mang theo sự im lặng, thong thả đi xuống cầu thang, lại mở cánh cửa màu trắng ra, cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Đĩ nhỏ biết bật điều hòa rồi, thật tốt.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, tự hỏi sao lại có mùi khói lạ. Đôi mắt sắc bén của hắn bắt gặp những cuộn nhang muỗi đang cháy sáng trên mặt đất, hắn cười thầm.
Hắn mang vẻ mặt nghiêm túc bước đến bên giường, nhìn chằm chằm người trên đó một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hạ Nguyên đang ngủ ngon lành trong chăn bông mát lạnh. Chất lượng giấc ngủ của cậu luôn rất tốt. Cha mẹ cậu thường nói đùa rằng nhỡ có kẻ buôn người mang cậu đi cậu cũng không biết.
Bùi Nam Thạch duỗi đôi tay với từng khớp ngón rõ ràng của mình ra chạm vào khuôn mặt của người kia, như thể hắn đang chơi đùa với một báu vật mà hắn yêu thích.
Làn da của đĩ nhỏ được chăm sóc thế nào vậy, vừa mịn màng vừa hồng hào.
Ban ngày, hắn hỏi dì Lâm về thông tin cơ bản của Xia Yuan, được biết cậu xuất thân từ một ngôi làng nghèo trên núi. Cậu đã vượt qua kỳ thi ở thành phố này bằng chính nỗ lực của minh, hiện tại đến đây làm bảo mẫu để kiếm tiền trang trải cuộc sống, đây là công việc đầu tiên của cậu.
Vậy, cậu đã quyến rũ ông chủ ngay ngày đầu tiên đi làm rồi. Cậu thực sự là bé đĩ bẩm sinh.
Hắn không biết liệu cậu có câu dẫn những người đàn ông xa lạ khác trong ngôi làng nhỏ trên núi của mình hay không.
Nếu có thì hắn sẽ đập nát cái mông da^ʍ đãиɠ của cậu ra từng mảnh!
Những kẻ đó có thể so sánh với hắn? nɠɵạı hình, sự giàu có và năng lực của hắn đều là hạng nhất, nếu không thì làm sao điếm nhỏ này có thể tỏ ra mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi gặp hắn, chắc chắn sau này cậu sẽ không còn hứng thú với người đàn ông nào khác nữa đâu.
Đĩ nhỏ tuy ngốc nghếch nhưng mắt nhìn tốt lắm.
Đáng tiếc, đó cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi.
Đứng ở vị trí của hắn từ năm mười lăm tuổi đã có đủ loại nam nữ mưu toan bám lấy, họ dùng nhiều thủ đoạn để dụ dỗ hắn, hắn có thể dễ dàng vô hiệu hóa những chiêu trò hoặc đuổi cùng giết tận không thương tiếc, đĩ nhỏ này cũng không nɠɵạı lệ.
Nhìn điếm nhỏ này đi, dung mạo bình thường, nghèo khổ lại ngốc nghếch, dáng người gầy gò, rõ ràng là dạng chưa hiểu sự đời, không biết lấy can đảm đâu ra để nghĩ rằng mình có thể thành công.
Nhưng cậu vẫn có một ưu điểm, đó là cách quyến rũ da^ʍ đãиɠ hơn so với những người khác!
So với những kẻ chỉ cởi trần nhảy lên giường hắn thì cậu biết dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, cố ý gieo ngây thơ cùng da^ʍ đãиɠ dụ dỗ hắn, cậu suốt ngày nhìn hắn với đôi mắt thuần khiết vô tội, lấy lòng người khác để khiến họ buông bỏ phòng bị.
Hắn bị che mắt bởi vẻ ngoài ngây thơ của cậu nên đã làm những điều không phù hợp với lời nói và hành động thường ngày của mình.
Ngón tay cái xoa xoa đôi môi hồng hào của Hạ Nguyên, xoa ra chút nước bọt làm ướt chúng.
Cũng chẳng biết đĩ nhỏ bảo dưỡng thế nào, ở nơi nghèo khổ vẫn có thể dưỡng ra làn da trắng nõn.
Đôi mắt nóng bỏng của Bùi Nam Thạch dán chặt vào cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Nguyên, nghĩ đến mùi vị gây nghiện tối qua, ngọn lửa càng thiêu đốt hơn, cúi người gặm cắn cánh môi chà đạp không thương tiếc.
Đôi môi hồng hào dần dần nhuộm màu đỏ máu, chiếc lưỡi mềm mại của người đàn ông đưa vào miệng Hạ Nguyên mυ"ŧ liếʍ, âm thanh gợi tình của nước vang dội trong căn phòng trống rỗng đặc biệt thót tim.
Hạ Nguyên không biết mình mơ thấy gì, hình như là đồ ăn, vô thức chép chép miệng, giống như đang hôn đáp lại.
Đôi mắt của Bùi Nam Thạch tối sầm, hắn dùng nhiều sức hơn để khuấy động mùi thơm tràn ngập của loại nước trái cây thượng hạng.
Bé ngoan.
Bé ngoan.
Bé ngoan.
Em thật ngọt ngào.
Em lén ăn kẹo sau lưng anh sao?
Lần sau cũng cho anh một viên nhé.
Nếu Bùi Nam Thạch có thể nhìn thấy biểu cảm của chính mình lúc này, chắc chắn sẽ bị vẻ si mê cuồng dại dọa sợ.
Một tiếng sau, miệng và núm vυ" của Hạ Nguyên đỏ bừng sưng tấy. Trên người mỗi một chỗ đều có những vệt đỏ, mới cũ loang lổ đan xen thoạt nhìn như vừa bị ngược đãi.
Bùi Nam Thạch hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình một lúc, đắp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Vẫn áo mũ chỉnh tề, hệt như một chính nhân quân tử không có tham si cuồng nộ.