43. Ngồi đưa lưng lại / bị cᏂị©Ꮒ đến mất khống chế
“A a a, anh chậm chút, chậm a a ——”
Hạ Nguyên bị thúc đến toàn thân xóc nảy, người đàn ông vừa buông miệng cậu ra, cậu liền mất khống chế hét.
Đôi mắt Bùi Nam Thạch đỏ ngầu, đôi tay hắn bóp ei cậu, dùng sức đưa con *** cường tráng của mình nong cái *** mềm hồng nát bấy.
kɧoáı ©ảʍ cùng cảm giác tê dại đau nhức bên trong thân thể đồng thời nổ tung, vang lên từng tiếng ầm ầm trong đầu Hạ Nguyên.
Quái vật khổng lồ hung ác không ngừng thâm nhập, Hạ Nguyên bị nắc đến lung lay, hai cái đùi bởi dùng sức quá độ trong thời gian dài đã mỏi mệt không thôi, tự giác thả lỏng người rũ xuống, tựa như cành liễu phất phơ bị gió phổi lắc lư giữa không trung.
“Em bỏ cuộc, đừng, từ bỏ đi, sâu lắm a a a ——”
Hạ Nguyên kêu thảm thiết, nước mắt lại lần nữa bị ép ra trượt xuống gò má, hòa vào nước bọt không thể khống chế.
Bùi Nam Thạch đang thở hổn hển vì phấn khích, đang *** tung *** quá phê thì bỗng cửa cách đó không xa có tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Hai người đều sửng sốt, Hạ Nguyên từ trạng thái ý thức tan rã tỉnh lại, sợ tới mức không dám thở, bướm mềm cũng theo đó ra sức co rụt lại.
“Nguyên Nguyên!”
Bùi Nam Thạch áp chế tiếng rên thoát ra.
Bé dâm này dùng sức như vậy, suýt chút nữa là hắn buông súng rồi.
Tâm tư Hạ Nguyên đều dừng ở tiếng gõ cửa, không để ý tới Bùi Nam Thạch, cậu nín thở, kinh hãi nhìn chằm chằm vào cửa.
Cốc cốc cốc.
Lại ba tiếng vang lên, toàn thân Hạ Nguyên đều căng thẳng, khe thịt càng thít chặt hơn.
Hic hic, làm sao bây giờ, có người muốn vào. Bây giờ cậu cả người trần trụi, vẻ mặt sắc tình, trong không khí còn tràn ngập hương vị tình dục, chỉ cần lửa bị mở ra, mặc kệ là ai khẳng định điều biết cậu cùng Bùi Nam Thạch đang làm gì bên trong, cậu sẽ bị nhìn không chừa một manh giáp, đến lúc đó mọi người đều sẽ dùng ánh mắt khác thường phán đoán cậu là thứ da^ʍ đãиɠ không biết xấu hổ.
Vậy, cậy cậu không muốn sống nữa!
Bùi Nam Thạch không ngờ trong lòng Hạ Nguyên đã tính đến đó, dường như không sợ có người xông vào, chỉ một lòng ngâm cằm trong cơ thể Hạ Nguyên.
Bé dâm cắn chặt quá, như muốn hành hạ *** bự của hắn vậy, đau đớn nhưng không rút ra được làm hắn toát mồ hôi.
“Bảo bối ngoan, thả lỏng một chút.” Bùi Nam Thạch khàn giọng nói.
Hạ Nguyên không nghe vào, sợ hãi đã lấn áp lý trí cậu.
Không có sự đồng ý của hắn sẽ không có người đi vào, nhưng Hạ Nguyên hiển nhiên không biết, Bùi Nam Thạch cũng không có ý định nói cho cậu biết. Bé dâm vừa xem ŧıểυ thuyết đã hưng phấn đến thế, rõ ràng là cậu thích sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên đương nhiên hắn muốn cho cậu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tối đa.
Nhưng bây giờ kí©ɧ ŧɧí©ɧ có chút quá mức, *** hắn bị kẹp đến đau thấu trời.
Bùi Nam Thạch khó khăn chịu đựng, vừa xoa nắn bộ ngực mềm vừa véo vê le nhỏ. Môi mỏng hôn lên bờ lưng phía sau cậu lưu lại từ dấu ấn tìиɧ ɖu͙© đỏ tươi, đầu lưỡi tinh tế liếʍ qua từng tấc da thịt.
Mặc dù Hạ Nguyên rất căng trương, nhưng cơ thể nhạy cảm của cậu cũng dần dần mềm đi vì bị trêu chọc trong vô thức. *** dâm mọng nước cũng tự giác chậm rãi thả lỏng, dùng mức độ thích hợp liếʍ mυ"ŧ mấp máy yêu thương *** thô cứng.
Bùi Nam Thạch cảm giác được cậu đã lỏng xuống, mới thong thả rút *** ra, sau đó lợi dụng dâm dịch trơn trượt hung hăng nắc háng.
Lại tiếp tục chậm rãi rút ra, rồi ác liệt giã vào, tốc độ từng bước nhanh lên.
“Không, không thể, có, có người muốn vào a a……”
Ý thức mỏng manh của Hạ còn nhớ thương việc ngoài cửa, định thông qua đó nhắc nhở hắn dừng lại, nhưng người phía sau dường như hoàn toàn không thèm để ý, chỉ liên tục phang cậu, lần sau hung ác tàn nhẫn hơn lần trước, khiến sự cảnh giác yếu ớt trước đó chẳng mấy chốc bị giã thành mảnh vỡ.
Hoa thịt thầm kín bị *** như dùi cui thô to không ngừng xỏ xuyên, mỗi một lần tiến quân đều mang cho Hạ Nguyên kɧoáı ©ảʍ tột độ. Toàn thân nóng bừng, mỗi kinh mạch đều đau nhức, tê dại như bị điện giật.
Suy nghĩ của Hạ Nguyên bị choáng ngợp bởi cao trào, sớm đã mất tập trung vào tiếng gõ cửa, chỉ ngưỡng cổ hét lên những tiếng rên da^ʍ đãиɠ lẳng lơ.
“Dừng, dừng lại, ta không được a a a……”
“Không, a không a, sắp hỏng rồi ưm a……”
Hai cánh hoa bị húc chín rục mềm nhũn sưng đỏ, Hạ Nguyên không ngừng co rút run rẩy, bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khóc thút thít.
Nếu như lúc này trước mặt hai người có một tấm gương, Hạ Nguyên nhất định sẽ bị hình ảnh phản chiếu làm cho sợ hãi.
Thân hình mảnh khảnh và gầy gò không ngừng run rẩy, nước mắt nước miếng dính lộn xộn trên mặt, làn da lộ ra xinh đẹp phấn hồng, hai chân banh rộng ngồi trên đùi người đàn ông, chấp nhận gậy th*t thô bự dày đỏ tím nhanh chóng ra vào trong *** non mềm mại mọng nước, dân thủy chảy ào ạt từ nơi giao hợp liền bị từng chút phang nắc mà văng khắp nơi, đọng lại trên miệng âʍ ɦộ như bột dẻo trắng đục.
Tiến nước cực kỳ dâm mĩ vang lên, tiếng da thịt va đập càng vang vọng hơn. Cả người lẫn tim Bùi Nam Thạch chìm nổi trong bể du͙© vọиɠ, liên tục đưa *** bự giã phầm phập vào lỗ dâm tiêu hồn, tốc độ nhanh đến độ như được trang bị máy đóng cọc.
“A ahhhhhh ——”
Hạ Nguyên hét lớn lên đỉnh, *** nhỏ điên cuồng xịt nước.
Cảm giác mềm mại dịu dàng và sự quyến rũ nịnh nọt vây lấy, Bùi Nam Thạch cảm giác như mình đang bước tới miền cực lạc, từ cổ họng phát ra từng tiếng thở nhẹ nhàng, hơi thở mạnh đến mức như muốn bốc cháy.
“Bỏ, bỏ đi mà!”
Hạ Nguyên cảm giác như mình bị cᏂị©Ꮒ bay mất linh hồn, giống như giây tiếp theo sắp mất đi mạng sống.
“Không phải bé ngoan, bảo chồng động sao.” Hắn xấu xa đẩy tội cho Hạ Nguyên, tiếng nói nghe vô cùng dụ hoặc: “*** n*ng của bé ngoan mυ"ŧ chặt quá, chồng sướиɠ muốn chết.”
Hạ Nguyên liên tục nghe thấy tiếng thở khàn khàn trầm thấp của hắn bên tai, đầu óc nóng bừng, dường như bị ** đến mơ màng.
“Không, em a a a a ——”
Đôi mắt to đẫm lệ của cậu bắt đầu trợn tròn, lông mi run rẩy như cánh bướm rung rinh, không khép được miệng phải thè lưỡi ra như chó con, nước bọt chảy xuống như sợi chỉ. Hạ Nguyên hệt như thú nhồi bông mang biểu cảm dâm mĩ bị chơi hư tùy ý để người dưới thân ra vào trong thân thể. *** múp nhỏ mềm mại nuốt chửng con *** khổng lồ, đồng thời bị cá chà bặc *** liên tục đong đưa trong không trung.
Cậu yếu ớt dựa vào người đàn ông, áp sát vào người đàn ông qua lớp vải mềm mại, Làn da mỏng manh của cậu cọ vào lớp vải khi người đàn ông cᏂị©Ꮒ cậu, sự đụng chạm nhạy cảm đến mức da thịt mềm mịn run lên.
Thân thể Hạ Nguyên tựa hồ tụ tập một cỗ lực lượng cực lớn, khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu theo bản năng bắt lấy chim mình loạn xạ an ủi, hai bàn tay nho nhỏ được một bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông bao vây lấy, giúp cậu yêu thương toàn vẹn.
Thật thoải mái.
Thật thoải mái.
Thoải mái chết mất.
dương v*t thống khoái bắn tinh, khoang tử ©υиɠ dường như cũng bị người đàn ông đó đập nát không ngừng ọc nước, rốt cuộc ở nào đó chịu đựng không nổi nháy mắt, trong khoảnh khắc không thể ngăn cản, trong cơ thể vang lên một tiếng nổ lớn, toàn thân Hạ Nguyên co giật, *** dâm của cậu phụt nước, bắn xong gậy th*t của cậu mềm xuống giật mấy cái như van vòi nước tí tách bị hư nhỏ giọt.
Cậu lại bị cᏂị©Ꮒ đến cao trào.
Chậc, bé dâm sướиɠ quá nhỉ.
Bùi Nam Thạch khuây khoả cảm nhận cậu bé trong tay bị chơi hư phụt nước ŧıểυ, con *** trướng đau của hắn tắm trong *** múp sau nhiều đợt cao trào cứ cắn mυ"ŧ hắn không thôi, hắn mãnh liệt lao tới tàn phá tử ©υиɠ mười mấy phát rồi bắn t*ng trùng vào trong.
Cao trào có sẵn bị đẩy lên một tầm cao hơn bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuất tinh mang đến kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn, Hạ Nguyên khẽ rên dâm hai tiếng, vẻ mặt ngơ ngác xụi lơ ngã lên người Bùi Nam Thạch.