Đến biệt thự, lão Trình liền thả hành lý xuống, bỏ của chạy lấy người, trước khi đi còn cho Hạ Nguyên một ánh mắt bảo trọng.
Hạ Nguyên rất bất an, cảm giác thống khổ như sắp bị chém đầu.
Bùi Nam Thạch cứ ôm cậu đi thẳng lên tầng hai, đặt cậu lên giường rồi ngồi lên đó, từ trên cao nhìn xuống cậu, trong mắt vẫn còn sự tức giận chưa tiêu tan.
Giống như thỏ con sợ hãi, Hạ Nguyên cúi đầu không dám nhìn hắn, run rẩy nơm nớp lo sợ.
Tại sao Bùi tiên sinh lại tức giận? Rõ ràng chính hắn làm chuyện đồi bại với cậu, người nên tức giận phải là cậu chứ.
Nhưng cậu không có đủ can đảm để tức giận. Bùi tiên sinh dùng gương mặt vô cảm nhìn chằm chằm cậu khiến cậu vô cùng sợ hãi. Hắn cao hơn và khỏe hơn cậu, cơ bắp trên người từng khối cứng rắn, chỉ một cú đấm đã có thể đánh gục cậu, cậu không dám hé răng.
Chẳng trách lương ở đây cao như vậy, hóa ra không những phải làm việc nhà mà còn phải chịu đựng những hành vi trụy lạc của ông chủ, còn có thể còn bị đánh, thành phố lớn chẳng phải nơi tốt lành gì, hu hu hu.
Hạ Nguyên vừa sợ hãi vừa buồn bã, chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt, đợi đến khi khai giảng, cố gắng không tiếp xúc với những người ở thành phố lớn, cố gắng học tập chăm chỉ, siêng năng làm việc, tìm một người bạn gái xuất thân từ nơi nhỏ bé như mình cùng nhau có một cuộc sống ổn định.
Bùi Nam Thạch thấy đối phương vùi đầu khóc lóc, từng giọt nước rơi xuống chiếc quần thô ráp của cậu, cơn tức giận bị dòng nước mắt cuốn trôi, hắn hoảng sợ ngồi xổm xuống, ôm mặt cậu, lo lắng hỏi: "Sao vậy bé ngoan, em thấy khó chịu hả?"
Hạ Nguyên khóc thảm thiết, giọng điệu hệt như van xin: "Bùi tiên sinh, tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền cho ngài, ngài có thể để tôi về nhà được không."
Bùi Nam Thạch nghe nói cậu muốn về nhà, cơn tức giận lại nổi lên, hắn cố giữ bình tĩnh, khắc chế tâm tình xao động, hỏi: "Sao lại muốn về nhà hả bé ngoan? Ở lại với chồng có gì không tốt?"
Hạ Nguyên khó hiểu nhìn hắn.
Hắn gọi cậu là bé ngoan, tự xưng bản thân là chồng.
"Chồng có đối xử tệ với em không?" Hắn tiếp tục hỏi: "Em nói cho ra cho chồng sửa, được không?."
Khi Hạ Nguyên nhìn Bùi Nam Thạch dường như trở thành một người khác, hắn thay đổi thái độ lạnh lùng và xa cách thường ngày, giống như đêm qua, dịu dàng lại điên cuồng làm cậu không kịp phản ứng.
"Có phải đêm qua chưa làm Nguyên Nguyên không vui vẻ không?" Hắn tự suy đoán: "Nhưng Hôm qua em xuất tinh, hẳn là rất thoải mái mới đúng chứ."
Nhắc đến chuyện đêm qua, Hạ Nguyên cảm thấy vừa xấu hổ vừa oán hận.
"Tôi - ngài đừng nói bậy, tôi không có." Cậu đỏ mặt phủ nhận, ngũ quan không được tự nhiên, phê phán: "Tôi là con trai, sao ngài có thể làm như vậy với tôi, điều này không đúng."
Loại chuyện đó chỉ có nam nữ mới có thể làm được, nam với nam sao lại xảy ra chuyện này, ở thôn cậu trước nay chưa thấy, trên sách cũng không dạy.
"Nhưng bé ngoan à, em có một cái bướm." Hắn nghiêm túc nói.
"Tôi!" Hạ Nguyên đứng hình.
Đúng là cậu có âm đ*o, con trai bình thường sao có thể có âm đ*o, nên cậu mới là đồ quái vật bị dân làng ghét bỏ. Chẳng lẽ Bùi tiên sinh cũng coi cậu như một con quái vật chả phải nam cũng không phải nữ nên mới tùy tiện bắt nạt cậu cũng không sao.
Cậu càng cảm thấy buồn hơn.
"Nhưng tôi là con trai..." Giọng cậu rất nhỏ, vô cùng thiếu tự tin còn mang theo tiếng nức nở.
Bùi Nam Thạch thấy tâm trạng của cậu xuống dốc với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, lập tức hiểu được nỗi canh cánh trong lòng cậu.
Hắn đã điều tra tình hình của cậu trước đây, ở nơi hoang vắng đó, cậu hầu như không nhận được chút lòng tốt nào vì thân thể dị dạng của mình.
Hắn cảm thấy rất đau khổ ngồi bên cạnh cậu, ôm người đặt lên đùi mình nhưng Hạ Nguyên vô thức muốn nhảy ra, lại bị hắn ôm chặt không thể nhúc nhích.
"Còn *** non của bảo bối ngày nào cũng được anh liếʍ láp khuếch trương. Bây giờ vừa chạm vào đã xả lũ ào ạt, vừa gợi cảm vừa da^ʍ đãиɠ, có thể thoải mái ăn *** của chồng bất cứ lúc nào."
"Sau này chồng cũng sẽ chăm chỉ liếʍ đít cho bé ngoan, liếʍ cho nó mở toang ra, để hoa cúc cũng có thể nuốt được cầu của chồng, được không?"
Mặt Hạ Nguyên đỏ bừng, vừa sợ vừa xấu hổ.
Điên rồi điên rồi điên rồi!
Không phải Bùi tiên sinh điên mà chính cậu cũng điên rồi!
Bằng không sao có thể vừa nghe được Bùi nói những lời đó, cậu cũng thật sự muốn mông nhỏ của mình ăn chỗ ấy của hắn, đáng sợ quá đi thôi!
Hơn nữa chỗ đó của đối phương lớn như vậy, ngày hôm qua vừa đút vào bướm nhỏ đã căng muốn nứt ra, nếu cắm vào mông, chắc chắn sẽ hư.
Mắt cậu nghệch ra tròn vo nhìn Bùi Nam Thạch, giọng run run: "Bùi, Bùi, Bùi tiên sinh, ngài, ngài, ngài đang nói cái gì vậy... Làm sao, làm sao, ngài có thể..."
Nam nam cũng có thể làm được loại chuyện này sao, giống như lời Bùi tiên sinh nói ư, sao trước đây cậu chưa từng nghe qua?
"Thật mà bé ngoan." Bùi Nam Thạch nhìn thoáng qua vẻ mặt của cậu liền hiểu, hắn lấy điện thoại ra bấm mở một đoạn video, ngay lập tức, trước mặt cậu xuất hiện cảnh một người đàn ông đè lên một người đàn ông khác, khi nhìn thấy con *** của người đàn ông bên trên di chuyển ra vào giữa mông của người bên dưới, cậu sợ hãi tức khắc che mặt lại, xấu hổ lại hoảng sợ nói: "Tắt đi, mau tắt đi, tôi không muốn xem!"
Hơi thở dốc hổn hển của hai người đó vẫn lan truyền trong không khí, nghe rất gợi tình, tai Hạ Nguyên đỏ bừng.
Bùi Nam Thạch thong thả tắt màn hình, cất điện thoại vào túi, nhìn Hạ Nguyên ngượng chín mặt trong lòng mình, trái tim mềm nhũn.
"Bé ngoan, em thật đáng yêu." Ánh mắt Bùi Nam Thạch si mê, ngậm lấy lỗ tai nóng hổi của Hạ Nguyên vào miệng liếʍ láp, khiến Hạ Nguyên khẽ run.
"Bùi, Bùi tiên sinh, ngài đừng cắn..."
Hạ Nguyên nhắm chặt mắt lại, quay đầu đi trốn, nhưng Bùi Nam Thạch đã túm lấy đầu cậu không chịu để cậu quay đi.
Chiếc lưỡi ướt át không chỉ liếʍ dái tai cậu mà còn xâm nhập vào trong tai.
Hạ Nguyên khẩn trương đến mức ngón chân cong lại, tim đập kịch liệt.
"Bùi, Bùi, Bùi tiên sinh..." trong giọng nói mang theo tiếng nức nở.
Bùi Nam Thạch nhả lỗ tai cậu ra, nắm lấy hai tay cậu đặt lên đùi cậu, có chút bất mãn: "Đã nói rồi mà bé ngoan, cưng phải gọi anh là chồng."
Hắn lại đi liếʍ hàng lông mày nhíu lại của cậu, nói tiếp: "Bé ngoan, nếu em đã ngủ với anh thì phải có trách nhiệm với anh, không thể dùng những xưng hô xa cách như vậy gọi anh nữa."
Hạ Nguyên đột nhiên mở mắt ra, khó có thể tin được nhìn hắn.
Sao hắn có thể vừa ăn cướp vừa la làng khi chính hắn là người đã ép cậu ngủ với hắn!
"Ngài, ngài, ngài nói bậy! Rõ ràng là ngài, là ngài..."
"Anh làm sao?" hắn tỏ vẻ ngây thơ vô tội hỏi.
"Là ngài, chính ngài đã làm điều đó với tôi..." cậu đỏ mặt yếu ớt tố cáo.
"Nhưng chính em, bé ngoan à, là em đã quyến rũ anh trước." Hắn cực kỳ oan ức nhìn cậu.
Hạ Nguyên trợn to hai mắt, tức giận nói: "Tôi không có!"
Hạ Nguyên bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho choáng váng, sao hắn có thể nói ra những lời xuyên tạc sự thật mà mặt không đỏ, tim không đập loạn như thế!
"Vậy nên bé ngoan à, đã làm thì phải có trách nhiệm, ở lại làm vợ ngoan của chồng nhé? Chồng sẽ đối xử rất tốt với em, đáp ứng mọi yêu cầu của em."
Hạ Nguyên mê mang, chẳng hiểu nổi không khí giữa hai người vì sao lại trở thành thế này.
"Không phải chúng ta chỉ mới quen biết nhau sao..."
Rõ ràng từ trước đến giờ vốn là quan hệ chủ tớ, nhưng sao đến hôm nay đã chuyển sang quan hệ vợ chồng, thật không thể tin được.
"Đã biết nhau được chín ngày mười lăm tiếng." hắn chân thành nói, "Nên bé ngoan ơi, mối quan hệ của chúng ta sâu đậm như vậy, em không thể tùy tiện bỏ rơi anh được."
Hạ Nguyên:!!!
Còn chưa đến mười ngày, tình cảm chưa thấy đâu, nói gì đến chuyện vứt bỏ.
Hắn sửa sang lại tóc cho Hạ Nguyên, ánh mắt vừa cố chấp vừa thâm tình: "Bé ngoan, em phải lớn nhanh lên để còn gả cho chồng nữa."
Hạ Nguyên:!!!!!!
Kết hôn! Sao lại có kết hôn ở đây nữa? Mạch não rộng ghê, phải chăng khu vực suy nghĩ của hắn có gắn thêm tên lửa?
Kiến thức 18 năm qua của cậu gộp lại cũng không nhiều bằng một ngày hôm nay.
"Em đang nghĩ gì thế, bé ngoan?"
Bùi Nam Thạch nhẹ nhàng hỏi vì thấy cậu cứ im lặng, chỉ dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn.
Trong đầu cậu có rất nhiều thắc mắc, nhưng cuối cùng lại nói ra câu không nên hỏi nhất: "Hai người con trai thì kết hôn như thế nào?"
Nói xong chính cậu cũng ngây ra.
Tại sao mình lại hỏi điều này? Nghe như cậu đã chấp nhận hàng loạt lý luận lố bịch hoang đường, hơn nữa còn chấp nhận kết hôn với hắn.
"Chúng ta ra nước ngoài kết hôn." Bùi Nam Thạch nghĩ cậu vẫn đang lo lắng thì an ủi giải thích: "Bé ngoan của chúng ta tuy đã mười tám tuổi nhưng vẫn còn rất nhỏ. Mặc dù chồng muốn cưới em ngay lập tức nhưng vẫn như hi vọng em có thể đợi lớn thêm chút nữa, trở thành một trong những người đàn ông của gia đình mình. Nhưng nếu hiện tại bé ngoan muốn kết hôn, thì anh sẽ bảo Lê Triều đặt vé máy bay ngay lập tức."
"Không, tôi không có, tôi không có!" Hạ Nguyên sợ hãi vội vàng phủ nhận ba lần, vì trông đối phương như chỉ cần cậu gật đầu một cái sẽ lấy điện thoại ra ngay.
Hành động phản đối rõ ràng của Hạ Nguyên khiến Bùi Nam Thạch bất mãn, phản bác: "Tại sao không? Em không muốn gả cho chồng hả?"
Chẳng có lý do gì cả, họ chỉ mới quen biết, mới gặp nhau thôi mà!
"Bùi tiên sinh, chúng ta không, không thể kết hôn được rồi..."
"Tại sao không, bé ngoan thích chồng, chồng cũng rất thích bé ngoan, chúng mình đã làʍ t̠ìиɦ thì kết hôn là chuyện đương nhiên." hắn nói như có sách mách chứng, như lẽ tự nhiên hoàn toàn hợp lý.
"Tôi--"
Cậu nói thích hắn hồi nào?
"Nếu bé ngoan đã không thích anh, tại sao còn câu dẫn anh?" Hắn bướng bỉnh quả quyết, ôm cậu chặt hơn một chút, tựa đầu vào vai cậu, mê mẩn ngửi mùi hương trên người cậu.
"Anh rất thích bé ngoan, bé ngoan có mùi hương rất ngọt ngào rất dễ chịu, anh muốn ôm hôn và làʍ t̠ìиɦ với bé ngoan mỗi ngày, anh chỉ hận không thể chôn con *** của mình trong cơ thể bé ngoan mãi mãi."
"Vợ ơi vợ, anh rất thích em."
Đôi môi có chút mát lạnh áp vào chiếc cổ thon dài của Hạ Nguyên, cảm giác ẩm ướt từng chút một dâng lên, dưới eo mình cũng có thứ gì đó vừa nóng vừa nguy hiểm phồng to đâm vào bụng nhỏ của cậu.
Hạ Nguyên sợ hãi không dám cử động, nhìn như muốn khóc.
"Bùi, Bùi tiên sinh, ngài không thể làm chuyện này..."
Nghĩ tới chuyện tối qua, Hạ Nguyên vừa sợ vừa xấu hổ.
Bé sò vẫn còn sưng tấy, chắc chắn không được sự tàn phá dữ dội như vậy nữa.
Bùi Nam Thạch ôm đầu cậu đối diện với mình, đôi mắt sắc bén đầy uy hiếp mạnh mẽ nhìn cậu chằm chằm. Giọng điệu không thể nghi ngờ: "Anh đã bảo em nhiều lần phải gọi anh là chồng. Nếu em còn gọi sai, thì bé ngoan à, chồng sẽ rất giận dữ."
Hạ Nguyên bị khí thế ngông cuồng của hắn làm chấn động, không dám trái lời hắn nữa. Huống chi bây giờ còn bị "hung khí" kia uy hiếp, chỉ có thể thấp giọng tủi thân gọi: "Ch, chồng..."
Từ ngữ đó khiến đầu lưỡi cậu thắt lại.
Khi Bùi Nam Thạch nghe được xưng hô ấy, vẻ mặt dịu đi khá hài lòng, hôn môi cậu như một phần thưởng.
"Nguyên Nguyên thật ngoan, đúng là bà xã ngoan của chồng."
Hạ Nguyên kiềm chế biểu cảm, khóc không ra nước mắt, sợ thú tính quá độ của hắn sẽ chế ngự cậu.
May mắn thay, mặc dù Bùi Nam Thạch có phản ứng nhưng chỉ ôm hôn cậu chứ không làm gì quá đáng.
Ngay sau lần phát hiện ra cậu có âm đ*o, lại tìm đến blogger kiếm video liên quan đến chuyện thầm kín nam nữ, nội dung chủ yếu: "Phải mở rộng như vậy, bạn gái mới không bị thương trong lần đầu tiên" hay "Ngày thường phải chăm sóc bướm xinh của bạn gái như thế nào" và video "Cách giúp bạn gái liên tục đạt cực khoái".
Bùi Nam Thạch học rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả việc xem hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, đến nỗi mỗi lần Lê Triều vào giao tài liệu đều tưởng sếp đang đọc nội dung công việc nào đó trên điện thoại, anh ta không nhịn được thở dài cảm thán: Bùi tổng của họ đúng là chiến sĩ thi đua yêu nghề kính nghiệp.