22. Mất trinh/ công liếʍ dương v*t cho bảo bối nhỏ
Đầu óc Hạ Nguyên tựa hồ bị Trojan horse (một loại vi rút máy tính) xâm chiếm, toàn bộ đều hỗn loạn, không thể suy nghĩ được gì.
Tại sao Bùi tiên sinh lại ở trong phòng cậu?
Bùi tiên sinh đang làm gì vậy?
Vì sao Bùi tiên sinh lại gọi cậu như vậy?
Ánh mắt của Bùi tiên sinh thật đáng sợ.
Đủ loại vấn đề như thắt nút trong đầu cậu, đâm quàng đâm xiên mà chả tìm được lối thoát. Khu vực để suy nghĩ hoàn toàn bị chật cứng, không còn chỗ trống để suy xét.
Cậu vẫn nguyên tư thế ban đầu, nhìn bóng đen khổng lồ trước mặt với vẻ kinh ngạc và cảnh giác.
"Đang nghĩ gì đó?"
Bóng đen trước mặt hỏi cậu, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng trau chuốt.
"Bảo bối, anh liếʍ em thoải mái không?"
Hạ Nguyên còn chưa kịp tiếp nhận sự thật thì đã nghe thấy hắn tiếp tục dùng giọng điệu lấy lòng, để hỏi vấn đề này.
Đầu óc cậu trong nháy mắt bị câu hỏi của Bùi Nam Thạch đốt cháy, chỉ để lại một tro bụi chẳng còn tác dụng gì.
Bùi, Bùi, Bùi tiên sinh, ngài ấy đã nói gì vậy?
"Nhưng hôm nay tôi vẫn chưa liếʍ cho bảo bối cao trào." Bùi Nam Thạch tiếp tục tự nói tự diễn, “Phải liếʍ đến khi bảo bối cao trào ít nhất một lần mới được, chứ *** của bảo bối nhỏ như vậy, đợi lúc *** bự của tôi tiến vào sẽ không xếp hình được mất.”
Hạ Nguyên hoàn toàn không thể giải thích được ý nghĩa trong lời nói của hắn, toàn thân cậu như bị nhốt trong một chiếc chuông, rồi có ai đó gõ chuông theo sau là một tiếng ngân dài, các âm thanh khác đều trở nên mơ hồ xa vắng.
Cơ thể cứng đờ đến nỗi cậu tưởng mình vẫn đang mơ, một giấc mơ khó tin.
Bùi Nam Thạch dường như bị mắc kẹt trong nỗi ám ảnh của chính mình, không để ý đến sự khác thường của Hạ Nguyên, hắn nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Hạ Nguyên kéo nó về phía mình, người có sức chống cự yếu ớt lại nằm xuống dưới thân hắn, cậu ngơ ngác như thể linh hồn đã rời khỏi xác
“Bảo bối, chồng liếʍ em sướиɠ trước, rồi em cho chồng *** ***, được không?”
Sau khi nói điều này với giọng điệu thương lượng, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy âʍ ɦộ vẫn còn đang chảy nước ròng ròng của cậu vào miệng một lần nữa.
Khi cảm giác ấm áp và mềm mại truyền ra từ lỗ nhỏ, Hạ Nguyên mới mơ màng trở lại hiện thực, mà hiện thực này khiến cậu sợ hãi đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không, ngài không thể!" cậu vặn vẹo thân mình, cố gắng vùng ra, run rẩy hét lên: "Bùi tổng, Bùi tổng, ngài làm gì vậy? Thả tôi ra!"
Đối mặt với sự phản kháng của cậu, Bùi Nam Thạch không hề để trong lòng, thậm chí còn dùng cả hai tay dang rộng đùi ra, đưa miệng say mê liếʍ láp sò nhỏ màu hồng xinh đẹp.
Hắn ngậm *** cậu vào miệng, luôn phiên hôn mυ"ŧ tráo lưỡi với nó, nuốt chửng tất cả dòng nước bẩn rỉ ra từ mép thịt nhỏ bé, đầu lưỡi lướt lên xuống dọc theo khe hở rồi thâm nhập vào hang động mềm mại, phối hợp với từng thớ thịt co rút bên trong.
"Không, không… ư a... Bùi tổng… ưm..."
m thanh giãy giụa của Hạ Nguyên dần dần trở nên yếu ớt, nhỏ nhẹ như mèo con đang đòi được thương yêu, thỉnh thoảng cậu không khỏi phát ra một tiếng rên rất nhẹ, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang hồng hào.
Sao Bùi tổng có thể làm điều này với cậu.
Sao ngài ấy có thể dùng miệng liến chỗ chỗ đó của cậu.
Điều này thực sự kinh khủng.
Quá kinh khủng.
Cũng rất kì lạ.
Có một dòng điện nhỏ ngứa ran truyền từ lỗ nhỏ đến toàn bộ cơ thể, khiến cậu cảm thấy thoải mái đến xấu hổ.
Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ vừa sướиɠ vừa đau khe khẽ của Hạ Nguyên, ngọn lửa trong cơ thể Bùi Nam Thạch càng bùng cháy dữ dội hơn, càng thêm ra sức hầu hạ *** nhỏ của đối phương.
“Ư ưm... không..."
Bản năng sinh lý khiến Hạ Nguyên nghe theo, nhưng lý trí còn lại lại khiến cậu cự tuyệt.
Vì thế đôi tay yếu ớt của cậu túm lấy tóc Bùi Nam Thạch, giống như muốn đẩy hắn ra, nhưng lại giống như bảo hắn tiếp tục.
"Aaaaaa..."
Hạ Nguyên ngửa cổ hét lên chói tai, má Bùi Nam Thạch phồng lên nhờ trận cực khoái của cậu.
Trong lúc lên đỉnh còn chút tỉnh táo.
Cậu thấy Bùi Nam Thạch uống hết thứ chất lỏng dâm tục được phun ra khi ngẩng đầu lên, hắn còn liếʍ miệng với vẻ không thỏa mãn, trong bóng tối trông cực kỳ gợi tình.
Hắn hơi nheo mắt nhìn thiếu niên mặt đỏ ửng nằm trên giường, trong lòng cảm thấy mềm nhũn lại khó chịu.
Bé ngoan lúc lên đỉnh trông thật tuyệt, Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cưng thật xinh đẹp.
Bé đĩ nhỏ thật da^ʍ đãиɠ, mới chốc lát đã đạt cực khoái.
Hắn kéo người lại gần mình một chút, đè lên người thiếu niên trắng nõn mềm mại, một tay nắm ôm đầu cậu, tay còn lại đặt lên núm vυ" hồng hào xoa xoa.
Hạ Nguyên vẫn còn hơi choáng váng trước lần lên đỉnh đầu tiên, áp lực từ trọng lượng nặng nề trên cơ thể bao bọc lấy cậu, nhưng từng trận ngứa ran từng đầu v* khiến lý trí cậu thoáng tỉnh táo lại.
Một đôi mắt to ngây thơ yếu ớt ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú gần đến mức ngay cả trong ánh sáng mờ ảo vẫn có thể nhìn thấy rõ từng chi tiết, rồi lại sợ hãi trước tìиɧ ɖu͙© hỗn loạn phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm và đen tối của đối phương.
"Bùi tổng, ngài, ngài, ngài đang làm gì vậy..." cậu vừa khóc vừa hỏi.
Cậu dường như biết mình đang làm gì, nhưng lại không biết hết.
“Nguyên Nguyên, em thật ngoan, anh rất thích." Hắn say mê nhìn cậu sợ hãi giống như thỏ con sợ người lạ, thấp giọng nói rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu.
Đầu óc Hạ Nguyên lại lần nữa bị thiêu đốt.
Bùi, Bùi, Bùi tổng, ngài vừa nói gì thế?
"Muốn ** em quá." Anh tiếp tục, "Bảo bối cho chồng cᏂị©Ꮒ em một lát, được không."
Rõ ràng đây là một câu yêu cầu từ tốn, nhưng Hạ Nguyên có thể nghe được ẩn ý không thể từ chối.
"Không!" cậu lập tức phản bác.
Bùi tổng say rồi ư?
Hay là ngài ấy đang mộng du.
Làm sao ngài ấy có thể nghĩ đến chuyện đó.
Cậu là trai, là con trai!
Không, ngay cả khi là con gái cũng không thể!
Sắc mặt Bùi Nam Thạch tối sầm vì bị cậu từ chối, đồng tử có chút tối tăm nhìn chằm chằm vào cậu, giống như một con thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi không còn đường trốn thoát.
“Không, không, không thể nào…” Hạ Nguyên bị ánh mắt của hắn dọa sợ, giọng nói dần yếu ớt.
Bùi Nam Thạch vẫn như vậy nhìn chằm chằm vào cậu, như thể đang đe dọa bằng ánh mắt.
Hạ Nguyên không khỏi khẽ run lên, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cậu đưa tay đẩy Bùi Nam Thạch ra nhưng tay cậu vừa đặt lên vai Bùi Nam Thạch, thì một nụ hôn thô bạo rơi xuống môi cậu.
“Ơ... ừm..."
Bùi Nam Thạch hung hăng gặm cắn mυ"ŧ môi cậu, ngôn từ của Hạ Nguyên bị cướp đi, chỉ có thể thốt ra những từ đơn âm không có ý nghĩa nào.
Miệng Hạ Nguyên bị đối phương mυ"ŧ đến tê dại, có chút đau nhức làm đôi mắt ủy khuất của cậu tràn ngập nước mắt.
Một tay của Bùi Nam Thạch nhẹ dùng sức bóp cằm cậu ép miệng nhỏ mở ra, đẩy đầu lưỡi ngang ngược tiến vào, tùy ý làm loạn bên trong.
Khoang miệng mềm mại bị chiếc lưỡi dài liếʍ khắp nơi, rồi câu lấy chiếc lưỡi mềm mại nhỏ nhắn của cậu, Hạ Nguyên cảm thấy mình đã nuốt rất nhiều nước bọt của chính mình lẫn của người đàn ông truyền qua.
Người đàn ông cứ luôn thè lưỡi đưa vào miệng cậu như muốn cướp lấy lưỡi cậu, hút đến mức gốc lưỡi Hạ Nguyên bị kéo tê rần.
Nụ hôn của người đàn ông quá nóng bỏng quá mãnh liệt, chẳng bao lâu đầu Hạ Nguyên lại mơ hồ.
Bùi Nam Thạch hài lòng với ánh mắt sa lầy vào biển tình của Hạ Nguyên, sau đó hắn ngậm lấy miệng cậu, dịu dàng hôn cậu, liền dọc theo cằm cậu lướt một đường đến đầu v* hường phấn nho nhỏ.
“Ư... đừng..."
Núm vυ" nhạy cảm càng ngày càng sẫm màu hơn do hơi thở nóng hổi từ miệng người đàn ông, môn bên bị chiếc lưỡi ướt nóng của người đàn ông ngẫu nhiên liếʍ mυ"ŧ cắn. Bên kia bị bàn tay mang theo vài vết chai của người đàn ông vuốt ve, thỉnh thoảng lại dùng móng tay ngắn của hắn cào vào lỗ sữa trên ngực.
Cảm giác ngứa ran tích tụ trong cơ thể ngày càng nhiều, Hạ Nguyên không khỏi bắt đầu run rẩy.
Cảm giác này thật xa lạ nhưng cũng thật khó để cưỡng lại.
Đó là một loại cảm giác tê dại vừa đáng sợ vừa khao khát.
Bướm nhỏ lâng lâng run rẩy lần nữa ọc nước dâm, tựa như đang dâng lên sự khó chịu không được thỏa mãn.
“A…ư..."
Thứ xúc cảm kỳ lạ này khiến cậu thấp giọng bật khóc, bộ dạng trông vừa đáng thương lại vừa quyến rũ thúc giục người khác.
Sau khi hai bộ ngực cằn cỗi nhưng mềm mại được vuốt ve đến mức ướt át phải cương cứng, Bùi Nam Thạch hài lòng hạ xuống cái rốn nhỏ nhắn liếʍ thêm mấy lần nữa, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn bộ phận sinh dục như que thịt nhỏ màu trắng hồng của thiếu niên đã sớm đứng thẳng lên.
Hắn đưa tay hất nhẹ cây thịt dễ thương, Hạ Nguyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức co hai chân lên, cơ thể không khỏi co rúm.
"Chim nhỏ của bảo bối đáng yêu quá." Hắn nhìn Hạ Nguyên với ánh mắt đầy cưng chiều mà khen ngợi.
Hạ Nguyên lập tức đỏ mặt.
Ngài ấy đang nói gì vậy...
Còn nữa, tại sao ngài ấy cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó? Thật, thật kỳ lạ.
Hạ Nguyên vô thức muốn dùng tay che gậy th*t của mình lại, nhưng cậu nhìn thấy người đàn ông lại cúi đầu, há miệng ăn que thịt của mình.
Hạ Nguyên khiếp sợ đến đơ người.
Bùi Nam Thạch thuần thục khẩu giao cho cậu, mυ"ŧ từ trên xuống dưới, hết nhả ra lại nuốt vào, đồng thời dùng lưỡi liếʍ thân và đỉnh quy đầu, Hạ Nguyên trực tiếp sốc đến tột độ cùng với sóng tình dâng cao.
Ưm ưm ưm...
Chắc Bùi tổng điên rồi, nếu không thì sao có thể làm ra chuyện như vậy với cậu.
Lúc cậu tỉnh táo còn cẩn thận không dám chạm vào, sao Bùi tổng có thể dùng miệng làm thế chứ, hơn nữa còn là tiếp xúc hoàn toàn không chừa một tấc.
Aaaaaaa, thật quá xấu hổ.
Cậu không chỉ xấu hổ vì Bùi Nam Thạch làm điều này với mình, mà còn xấu hổ hơn khi chính bản thân cậu cảm thấy thoải mái với điều đó, cảm giác cứ như biến thành một quả bóng bay, nhẹ nhàng bay lên trời.
“A..."
Bởi vì Bùi Nam Thạch hút một hơi thật mạnh mà cậu tiết ra.
Bùi Nam Thạch nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ do cậu phun vào bụng, sau đó mới nhả gậy th*t đã mềm ra, vừa lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên khóe miệng vừa cong môi hài lòng.
Hạ Nguyên còn đang mơ màng thở hổn hển trong cơn cực khoái, khi cảm nhận được người đàn ông lại đè lên mình, một tay xoa xoa eo cậu, một tay ôm lấy mặt cậu, thở dốc nặng nề trên vành tai của chính mình.
"Nguyên Nguyên có thoải mái không? Chồng có làm em thấy thoải mái không?"
Giọng nói khàn khàn gợi cảm thủ thỉ hỏi bên tai cậu, Hạ Nguyên cảm thấy đầu óc mình tan chảy vì hơi nóng, không hề suy nghĩ gì, chỉ trả lời theo bản năng: “Thoải, thoải mái…”
Cậu cảm thấy thoải mái đến mức toàn thân lâng lâng như đang ở trong thế giới cực lạc.
"Bây giờ bé ngoan đã thoải mái rồi, em có thể làm cho chồng em thoải mái được không?" hắn tiếp tục hỏi: "Chồng tôi cứng đến phát đau rồi, muốn *** nhỏ của cưng giúp chồng giảm đau."
Hạ Nguyên cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo mình rời đi, sau đó hắn cởi quần hắn ra, bỗng có thứ gì đó cứng nóng bật lên, chọc vào miệng sò nhỏ của cậu.
Trong mơ hồ, Hạ Nguyên vẫn nhận thức được ý nghĩa của vật đó, nhưng vẫn vô thức phản kháng.
"Không không..."
Cậu nói nhưng chẳng được mấy phần có sức lực, đưa tay định đẩy thứ đó đi, nhưng khi chạm vào thứ đó, cậu sợ đến mức lập tức rút tay lại, kinh hãi nhìn Bùi Nam Thạch.
Cái này, cái này, cái này lớn quá!
"Bảo bối, ngoan nào." Bùi Nam Thạch cắn dái tai cậu, vừa hôn vừa nói.
“Bé ngoan của chồng, để chồng ** em đi, được không?"
Mặc kệ sự cự tuyệt của Hạ Nguyên, Bùi Nam Thạch giơ dương v*t to lớn đáng sợ của mình lên chọc vào âʍ ɦộ nhỏ của Hạ Nguyên.
Nếu như trước đó ý thức của cậu chỉ khôi phục trong chốc lát thì bây giờ Hạ Nguyên đã hoàn toàn tỉnh táo.
Làm sao một thứ thô bự như vậy có thể chui lọt vào bướm nhỏ của cậu được? Nó chắc chắn sẽ làm căng rách khe thịt của cậu mất.
"Không được, không được!" Cậu giãy giụa muốn chạy trốn nhưng lại bị Bùi Nam Thạch đè dưới thân.
“Ư hic hic, không thể, sẽ, sẽ làm hư bướm nhỏ mất.” Cậu sợ hãi khóc lớn.
Sự kiên nhẫn của Bùi Nam Thạch sắp bùng nổ, nhất là khi đầu khấc áp vào khe thịt của cậu, hắn ước gì mình có thể ** thẳng vào mà không cần quan tâm bất cứ thứ gì.
Nhưng Hạ Nguyên nói đúng, nơi đó của hắn quá lớn, tuy rằng bị khuếch trương *** non rất nhiều, nhưng nếu trực tiếp cᏂị©Ꮒ vào, chắc chắn sẽ xé rách bé nó.
"Đừng sợ mà bé ngoan, chồng sẽ làm nhẹ nhàng, sẽ làm chậm rãi, sẽ không làm tổn thương bé ngoan đâu."
Trong khi hôn dỗ dành cậu, đầu b*oi khổng lồ không ngừng chọc vào khe hở, lòng bàn tay của hắn dính đầy nước dâm từ hang động chảy xuống thân ***.
"Không, không, hic hic, tôi sợ." Hạ Nguyên không ngừng lắc đầu khóc lóc, đá chân bỏ chạy, dùng hai tay đẩy người đàn ông ra.
Bùi Nam Thạch dùng một tay nắm lấy hai tay cậu ấn lên đỉnh đầu, giữ thật chặt.
Sau khi *** bự được bao phủ bởi thứ nước khiêu dâm đó, hơi thở của hắn càng thêm nặng nề, hắn nắm lấy bộ phận sinh dục đáng tự hào của mình chậm rãi đưa nó vào bé sò từng chút một.
"Ư… to quá, to quá, ngài đi ra, ngài đi ra đi mà..."
*** chỉ vừa tiến vào mỗi quy đầu, Hạ Nguyên đã khóc nói mình không thể chịu đựng được.
Nơi vốn luôn chật hẹp bỗng nhiên bị một vật lớn như vậy xâm nhập, càng không thể mấp máy chống cự đẩy ra trong khi Bùi Nam Thạch đang cố gắng cắm vô.
Hắn đành phải vừa cắn miệng Hạ Nguyên vừa hôn cậu, đồng thời vê nắn hột le để giúp cậu thả lỏng.
Nhờ đạt được hai lần cực khoái, cơ thể cậu cực kỳ nhạy cảm, nên khi Hạ Nguyên bị Bùi Nam Thạch trêu chọc nhanh chóng mềm nhũn ra, lỗ nhỏ cũng chuyển từ kháng cự sang thích ứng.
Bùi Nam Thạch nhân cơ hội tiếp tục đẩy vào trong, sau khi đẩy vào được nửa đường, Hạ Nguyên rêи ɾỉ nói không được, đầy quá rồi yêu cầu hắn ra ngoài.
Ra ngoài?
*** non cứ cắn chặt con *** của mình không buông, còn liều mạng mấp máy để hút nó vào, thậm chí còn ước gì hắn có thể nhét hết vào trong.
Đúng là bé đĩ nhỏ dối trá!
Bùi Nam Thạch nhìn người đáng thương đang bị chà đạp, ánh mắt càng tối tăm không thấy đáy.
Hắn khẽ đứng dậy, đặt tay lên vòng eo mềm mại của cậu, dùng eo và hông đẩy mạnh một cái, thúc hết toàn bộ dương v*t vào trong, nắc sâu vào vùng trung tâm mỏng manh của bông hoa yếu đuối!
"Ah—-----------------"
Hạ Nguyên hét lên một tiếng, trận thủy triều đột nhiên dâng trào, một luồng nước mạnh từ sâu trong *** múp bắn phùn phụt khiến mông và eo cậu cong lên.