Lúc ôm cậu ngủ đêm qua, cũng không nhận thấy cậu có bất kỳ dấu hiệu gặp ác mộng nào.
Tại sao đột nhiên lại không vui?
Bùi Nam Thạch rối rắm suy tư, định đi vòng ra nhìn thấy hai tay Hạ Nguyên đang cầm điện thoại, gõ bàn phím cười vui vẻ.
Bùi Nam Thạch:!!!
Tán gẫu với ai mà vui thế!
"Cậu đang làm gì?" Bùi Nam Thạch khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Hả? Không có gì ạ," Hạ Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn điện thoại, lơ đãng nói: "Bùi tiên sinh, ngài đi đường cẩn thận."
Bùi Nam Thạch híp mắt, sắc mặt tối sầm.
"Đang nói chuyện với ai?"
"Đâu có ai ạ."
Một lúc sau, Hạ Nguyên mới có phản ứng, ngước mặt lên nhìn Bùi Nam Thạch, chớp chớp mắt.
Chỉnh lại tư thế và thái độ đàng hoàng: "Bùi tiên sinh, ngài còn có yêu cầu nào khác không?"
Bùi Nam Thạch nhìn cậu bằng ánh mắt đầy áp lực hồi lâu.
Đồ nói dối, không nói chuyện với ai cũng có thể vui vẻ như vậy.
Đừng để hắn biết cậu thông đồng dâm loạn với người khác trên mạng.
Tối nay trở về lại xử lý cậu.
"Được."
Hắn lạnh lùng thốt ra một chữ rồi quay người bỏ đi.
Hạ Nguyên khó hiểu một lúc, sau đó tiếp tục nhấc điện thoại lên trò chuyện với “người bạn mới”.
“Người bạn mới” mà cậu gặp trong lúc tìm việc bán thời gian là một cô gái tên ŧıểυ Văn. Giống như cậu, cô cũng xuất thân từ làng quê nghèo rồi đậu vào một thành phố lớn, cô ở cùng một huyện với cậu nhưng khác thôn, cũng học đại học ở thành phố A, hiện đang là sinh viên năm hai, vì trang trải chi phí sinh hoạt, nghỉ hè phải ở lại thành phố A đi làm thêm.
Tuy nhiên, cô không được may mắn như vậy, lương mỗi tháng chỉ có hai ba nghìn mà phải lăn lộn rất mệt mỏi, để kiếm được nhiều hơn, cô tìm một công việc bán thời gian qua mạng với nội dung đơn giản dễ dàng, từ đó kiếm được không ít.
Hạ Nguyên rất cảm động, trò chuyện hồi lâu càng nói càng cảm thấy bọn mình là bạn thân nên rất quý mến.
ŧıểυ Văn cho biết, tuy sếp của công việc bán thời gian online của cô bảo không thiếu người nhưng cô có thể giúp cậu nói chuyện với sếp, có lẽ sếp sẽ bằng lòng chấp nhận cậu.
Hạ Nguyên cảm động quá trời, nói lời cảm ơn với cô rất nhiều lần.
Buổi chiều, Hạ Nguyên nhận được câu trả lời từ ŧıểυ Văn, nói rằng cô đã khen ngợi trước mặt sếp rất lâu, sau bao cố gắng, năn nỉ ỉ ôi cuối cùng sếp cũng mềm lòng đồng ý rồi.
Hạ Nguyên vô cùng vui mừng, hùng hồn tuyên bố nếu cậu kiếm được tiền nhất định sẽ đãi ŧıểυ Văn một bữa ăn thịnh soạn để cảm ơn.
Nội dung của công việc bán thời gian rất đơn giản, đó là viết đánh giá tốt cho cửa hàng online do sếp mở, mỗi đơn được hưởng 5% hoa hồng. Chỉ là cần phải tự mình ứng trước tiền vốn, sau khi đơn hàng hoàn tất, sếp sẽ chuyển lại tiền gốc và hoa hồng vào tài khoản của người đặt hàng.
Tất nhiên, có giới hạn về số lượng đơn hàng mà mỗi người có thể thực hiện mỗi ngày, vì nếu có quá nhiều đơn hàng đặt cùng lúc sẽ bị nền tảng phát hiện là bất thường và xóa tài khoản.
Nhưng ŧıểυ Văn nói rằng mình có thể chốt khoảng hai mươi hoặc ba mươi đơn hàng mỗi ngày, kiếm được tối đa một hoặc hai trăm hoa hồng trong ba tiếng.
Hai trăm hoa hồng một tháng, tức là sẽ nhận được 6000 nhân dân tệ một tháng, mà mỗi ngày chỉ mất khoảng ba tiếng là hoàn thành công việc.
Hạ Nguyên vui mừng khôn xiết, chắp tay trước ngực lạy trời.
Tiêu Văn thêm vào một nhóm có tổng cộng 23 người, tất cả nhiệm vụ thúc đẩy đơn hàng đều được đăng trong đó. Cậu thấy một số người đăng thu nhập hôm nay của họ, về cơ bản đều hơn một trăm hai trăm nhân dân tệ, còn mức thu nhập cao nhất là 327 nhân dân tệ, vì số lượng đơn hàng mỗi ngày có hạn nên phải chộp thật nhanh sau khi sếp đăng nhiệm vụ, càng lấy nhiều, sẽ nhận được càng nhiều hoa hồng.
Lúc Hạ Nguyên gia nhập nhóm, nhiệm vụ hôm nay hầu hết đã làm xong, lần đầu tiên làm việc này không thành thạo lắm, chỉ giành được ba đơn kiếm được 20 tệ, nhưng cậu vẫn rất hài lòng.
Buổi tối Bùi Nam Thạch trở về, hắn cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ rõ rệt của Hạ Nguyên.
Sao cậu lại vui vẻ như vậy? Đang trò chuyện gì vui với mấy người trên mạng hả?
Đáng ghét.
Tại sao không thêm WeChat để trò chuyện với hắn.
Đừng nói cậu sẽ tranh thủ lúc hắn không ở nhạ hò hẹn gặp mặt với đám người trên mạng đấy.
Không được, tuyệt đối không!
Cậu ngu ngốc vụng về, trông yếu đuối và dễ bị bắt nạt, sẽ bị đám hổ báo đó ăn sạch không nhả xương mất!
Hạ Nguyên dọn bữa tối lên bàn, đang định rời đi thì lại nghe thấy Bùi Nam Thạch nói: “Đứng lại.”
Hạ Nguyên khó hiểu nhìn hắn.
"Ngồi đi." Bùi Nam Thạch dùng ánh mắt chỉ về phía đối diện chỗ ngồi.
Hạ Nguyên như ở trong mây mù.
Ý gì nhỉ?
Là muốn cậu phục vụ hắn ăn, hay nhìn hắn ăn.
"Xin lỗi, Bùi tiên sinh, ngài có yêu cầu gì không?" Hạ Nguyên ngây ngốc hỏi.
Dù đã là thế kỷ 21 nhưng chẳng phải trong một gia đình giàu có vẫn tồn tại phân biệt giai cấp ưu việt và thấp kém sao? Tôi tớ như cậu sao có thể ăn chung mâm với chủ nhân chứ?
Không phải dì Lâm cũng nói rằng Bùi tiên sinh là người rất quái gở, thậm chí còn không thích có người ở cạnh khi đang dùng bữa sao?
Bùi Nam Thạch thấy cậu do dự, thanh âm trầm xuống: "Đừng lãng phí thời gian."
Hạ Nguyên tuy khó hiểu nhưng cũng không dám làm trái ý Bùi Nam Thạch, gật đầu: "Dạ, để tôi đi mang đồ ăn ra."
Bùi Nam Thạch gật đầu đồng ý.
Hạ Nguyên bưng hai món ăn kèm và múc một bát cơm cho mình, ngồi xuống đối diện Bùi Nam Thạch.
Bùi Nam Thạch liếc nhìn hai món ăn đơn sơ cậu dọn lên, một món đậu phụ xào thịt băm cùng một món rau xào, so với những món hắn ăn khác xa một trời một vực.
Hắn cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"
Hạ Nguyên tưởng hắn đang hỏi mình nấu hai món này là gì, liền nghiêm túc trả lời: "Đây là thịt heo bằm xào với đậu phụ, còn đây là củ sen xào."
Bùi Nam Thạch:......
"Tôi đang hỏi cậu tại sao lại dọn hai món này lên." hắn dừng lại, "Phần ăn quá ít."
“Dạ, đây là bữa tối của tôi." Hạ Nguyên đáp: "Cũng khá nhiều, đối với tôi như vậy là đủ rồi, nấu thêm sẽ lãng phí."
Bùi Nam Thạch khẽ cau mày.
Chuyện gì đây? Chẳng phải đứa nhỏ này lúc này cũng nấu dư cho hắn à, sao lúc tự nấu cho mình lại làm toàn mấy món không bổ dưỡng còn ít ỏi như vậy?
Chẳng trách gần đây lại gầy đi, ngày nào cũng ăn mấy thứ nào, mập lên mới lạ.
"Tại sao lại nấu khẩu phần riêng, không phải cậu - tại sao không ăn giống tôi?"
Hạ Nguyên chớp chớp mắt thắc mắc: “Nhưng Bùi tiên sinh không thích người khác ăn đồ giống anh mà?”
“Tôi…” hắn ngập ngừng.
Đúng là có quy định này, chủ yếu là vì trước khi hắn dọn ra khỏi nhà cũ, có một người giúp việc mới đã ăn thừa của hắn, còn mang những suy nghĩ không trong sạch khiến hắn buồn nôn.
Vẻ mặt hắn thả lỏng, thương xót đẩy hai cái đĩa trước mặt Hạ Nguyên đi, đẩy đĩa trước mặt mình về phía cậu.
"Từ giờ về sau cậu không cần phải chuẩn bị đồ ăn riêng cho mình nữa, cứ ăn cùng tôi là được."
Hạ Nguyên mở to mắt, vội vàng xua tay: "Không, không, không, không, thật vinh dự cho tôi khi được ăn tối cùng với Bùi tiên sinh! Tôi chỉ sợ dáng ăn của mình thô kệch ảnh hưởng xấu đến khẩu vị của ngài."
Bùi Nam Thạch nhìn vẻ mặt "chân thành" của Hạ Nguyên mà cảm thấy hài lòng.
Hắn biết đứa nhỏ ngốc này thích ở cạnh hắn mà.
Phải ở bên cạnh hắn nhiều hơn mới không nảy sinh tâm tư đi tìm người khác.
Nhưng ban ngày hắn phải đi làm, không thể canh chừng cậu, phải suy nghĩ cẩn thận về việc làm thế nào để giữ người ở bên mình suốt 24 giờ mới được.
“Không đâu.” Trên mặt hắn không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng ra lệnh: “Mau ăn đi.”
“Một số chuyện thường ngày thôi. Cô ấy nói mình cũng từ huyện quê tôi lên thành phố lớn, nhưng cô ấy không sống cùng làng với tôi, giờ cô ấy đang học đại học ở thành phố A, năm nay là sinh viên năm hai. Cô ấy cũng đi làm thêm ở thành phố để kiếm tiền trang trải cuộc sống như tôi, còn cho tôi rất nhiều lời khuyên cũng như những việc cần chú ý khi vào đại học, đồng thời còn giới thiệu công việc làm thêm cho tôi nữa. Cô ấy rất tốt. "
Tốt cái rắm!
Đồ ngốc, đây là cách mấy đứa lừa đảo chiếm được lòng tin của cậu, rồi dụ dỗ bán người đi đấy!
"Ngừng tương tác qua mạng với những người mình không biết đi. Có rất nhiều kẻ lừa đảo, đặc biệt là đàn ông muốn gọi cậu ra ngoài."
"Không đâu, cô ấy là người quê tôi, cô ấy cũng không bảo tôi chụp ảnh hay rủ tôi ra ngoài gặp mặt." Hạ Nguyên ngây thơ nói: "Hơn nữa, cô ấy là con gái, tôi muốn mời cô ấy đi ăn tối thì người ta từ chối, làm sao có thể lừa tiền tôi được, mà tôi không có tiền.”
Bùi Nam Thạch:......
Tên ngốc này, kẻ dối trá chỉ biết lừa gạt thì liên quan gì đến giới tính là nam hay nữ? Bề ngoài yếu đuối không thể hiện nội tâm sẽ lương thiện.
Nhưng tại sao cậu lại đặc biệt nhấn mạnh đối phương là con gái, còn rất tin tưởng cô ta? Chẳng lẽ cậu bị vẻ đẹp của cô ta thu hút?
Đáng ghét.
Đĩ nhỏ không chịu học tam tòng tứ đức, ngoan ngoãn làm một người vợ tốt, ở nhà còn có một ông xã với nɠɵạı hình xứng đáng ghi vào sử sách thế này mà còn đi quan hệ nam nữ lung tung!
Người phụ nữ kia đẹp thì có đẹp bằng hắn không?
“Tóm lại, đừng trò chuyện với người trên mạng, cũng đừng ra ngoài gặp họ.”
"Tại sao." Hạ Nguyên không hiểu.
"Không được chính là không được!" Sắc mặt hắn tối sầm, giọng nói có chút lạnh lùng.
Hạ Nguyên mím môi, không vui cúi đầu xuống.
Bùi Nam Thạch thấy vẻ mặt đáng thương của cậu lại mềm lòng, nhưng hắn nói như vậy không chỉ vì sợ cậu đi tán tỉnh người khác mà quan trọng hơn là sợ đứa nhóc chưa trải sự đời nhà mình bị người khác lừa gạt.
"Thêm WeChat của tôi vào." hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh thái độ ngông nghênh ra lệnh.
Hạ Nguyên bất mãn nhìn hắn, dưới ánh mắt cứng rắn của đối phương, cậu lấy điện thoại của mình ra, dựa vào số điện thoại tìm kiếm WeChat của đối phương, gửi tin nhắn thêm bạn.
Bùi Nam Thạch hài lòng gật đầu.
Hắn quyết định cứ một tiếng sẽ gửi tin nhắn cho cậu một lần, để giám sát cậu có phải đang trò chuyện với người không đứng đắn không.
Đứa nhỏ này rất thành thật lại không biết nói dối, nếu cậu trả lời mình đang trò chuyện với người khác thì sẽ lập tức ra lệnh bảo cậu xóa người đó đi.
Cậu vẫn luôn ngoan ngoãn, lại để ý hắn như vậy, nhất định sẽ nghe lời làm theo.
Sau bữa tối, Bùi Nam Thạch trở lại phòng làm việc, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, đưa nick cậu vào danh mục bạn tốt rồi sửa lại biệt hiệu.